“Liên Ngữ, em nhất định phải như vậy sao? Đủ rồi, về nhà đi.”
“Hu hu…” Liên Ngữ ngồi cạnh khóc lớn.
“Đáng chết, tại sao em muốn như vậy?” Rốt cuộc Tất Ngôn không nhịn được kéo cô ra, cúi đầu hôn mạnh lên môi cô.
Dường như lý trí của anh đã bay xa rồi, bây giờ chỉ còn lại đôi môi mềm mại và cô gái dịu dàng trong vòng tay.
“Tất Ngôn……..” Níu chặt áo anh, cô không nhịn được gọi tên anh.
Tiếng gọi này như chậu nước lạnh dội lên đầu Tất Ngôn, làm anh tỉnh táo lại, tất cả lý trí quay về.
“Căn nhà này anh đã định bán, bây giờ em có đi không cũng không quan trọng.” Nói xong, anh rời khỏi phòng ăn trở lại phòng mình.
Liên Ngữ ngây ngốc khuỵu xuống tại chỗ.
Tại sao anh lại tuyệt tình như vậy, không cho cô cơ hội nào!
Thời gian vẫn vô tình trôi qua, cho dù Liên Ngữ có cầu xin ông trời thế nào, cuối cùng cô vẫn không giữ được Tất Ngôn.
Mới sáng sớm, cô đã đứng trước cửa phòng anh, cô muốn ghi nhớ khuôn mặt anh thật kĩ.
“Cần em giúp không?” Liên Ngữ khó khăn mở miệng, không hề muốn nói oạau này chút nào.
“Không cần.” Tất Ngôn nắm chặt tay mới có thể đè nén được ham muốn ôm lấy cô.
Sau khi Tất Ngôn thu xếp quần áo xong, anh liền xách va li đi ra.
Liên Ngữ vội vàng nói, “Em làm bữa sáng rồi, anh ăn đi, được không?”
Muốn ở cùng anh phút giây cuối cùng, cô tha thiết nhìn anh, hy vọng anh đồng ý.
“Không ăn.” Muốn chia tay phải rõ ràng, không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-am-giuong-cho-tong-giam-doc/215172/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.