Tiểu Lăng khẽ thở dài.
"Ai lấy của anh".
Nam nhân trầm giọng của mình. Tỏ vẻ khinh bỉ chính bản thân mình.
"Một cô gái".
Không ngờ phải không?
Nhưng nó chính là sự thật.
Tiểu Lăng chăm chú nghe nam nhân tâm sự.
"Cô ta và tôi là bạn học thời trung học. Nói đúng hơn cô ta và tôi cùng hợp tác. Tôi vẽ bao nhiêu tác phẩm, cô ta liền giữ tất".
Tiểu Lăng bây giờ mới hiểu. Thì ra ngay từ trung học, cô gái kia đã lấy tác phẩm của nam nhân đi bán và làm ra thương hiệu G.V. Thật chẳng có lương tâm.
G.V là hãng mà mẹ cô rất thích. Ai ngờ lại....
"Chiếc váy dưới nhà cũng là do anh thiết kế sao?". Tiểu Lăng khẽ hỏi.
Bất chợt nam nhân đỏ mặt ngại ngùng.( Moe><).
"Phả..i".
Tiểu Lăng cười gian manh. Có gì mà ngại chứ. Chọc anh ta chắc sẽ vui lắm.
Bất chợt Tiểu Lăng đứng dậy. Hai tay khoác trước ngực. Dưới ánh sáng chói mắt, khuôn mặt cô hiện đẹp đến rung động, ánh mắt biết cười khẽ sáng.
"Vậy sao anh không tự đứng dậy?".
Nam nhân trợn tròn mắt. Cô nói thế là ý gì chứ.
Ánh mắt Tiểu Lăng có phần sắc lại.
"Yếu đuối như vậy. Thân là nam nhân mà bị người ta cướp thì liền im lặng. Không biết đứng lên sao? Anh bị ngốc à?".
Nam nhân há hốc mồm. Cô gái này nhìn mỏng manh như vậy mà sức lực cũng quá lớn rồi. Chửi người mà không biết sợ gì cả.( Dạ chị có chồng chống lưng><).
"Tác phẩm của tôi nổi tiếng cũng đều nhờ cô ấy, tôi làm sao có thể đứng lên". Nam
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-ba-xa-cua-boss-dai-nhan/1018221/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.