Ở trước mặt nàng, ta từng nói qua bốn chữ "tiên sư nhà chị" rất nhiều lần, mà hiện giờ nàng trả lại cho ta, nói xong nàng nín khóc mỉm cười, cũng buông cổ tay ta ra.
Trên tủ đầu giường có một hộp khăn giấy, ta rút một tờ muốn lau nước mắt cho nàng.
Giọng nàng nghẹn ngào: "Chị dùng khăn tay."
"Được được được." Ta đương nhiên sẽ không làm trái lời nàng, tìm được hộp đựng khăn tay bên cạnh.
Đèn bàn bị che, thành ra cũng xem không quá rõ mặt Thi Cảnh Hòa, ta quỳ gối trên giường, vén tóc nàng qua một bên để lộ toàn bộ khuôn mặt.
Thi Cảnh Hòa nhẹ nhấp môi, nhắm mắt lại, tùy ý ta tỉ mỉ lau cho nàng.
Tóc nàng cũng bị dính ướt một chút, ta lau xong đặt khăn tay sang bên cạnh, lại thấp giọng hỏi nàng: "Vẫn còn rất đau sao?"
Thi Cảnh Hòa mở mắt ra, hốc mắt nàng vẫn còn ươn ướt, nàng nhìn ta, ta cũng nhìn nàng, không được đáp lại, ta tiếp tục hỏi: "Cần bôi thuốc không?"
Vừa nãy ngồi trên ghế, ta có thấy tuýp thuốc đặt ở trên bàn.
Thi Cảnh Hòa lắc lắc đầu, nàng vươn tay ra ý bảo ta nắm lấy, ta đặt tay lên tay nàng, nghe thấy giọng nàng có chút khàn như mất tiếng, nàng nói: "Xin lỗi em...."
"Không cần xin lỗi." Ta lắc đầu, "Là em nên xin lỗi mới đúng."
Tìm hiểu rõ ngọn nguồn, mấy chuyện này tất cả đều là ta sai.
Thi Cảnh Hòa nắm tay ta, dần dần mười ngón đan nhau, nàng nói: "Chị biết rõ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-bo-gai-thang/411033/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.