Ta không biết ta đã uống bao nhiêu, mà Tiểu Tự phi thường hiểu ta, cũng không có ngăn cản, uống đến cuối cùng cả người ta nằm gục trên quầy bar, há miệng muốn nôn nhưng không nôn được gì hết.
Trước mắt mơ hồ, mí mắt thật nặng, ta dứt khoát nhắm hai mắt lại, ý thức cũng dần dần chìm xuống, chỉ còn nghe thấy những thanh âm đứt quãng.
Thật giống a, giống như thời điểm suýt nữa bị Tần Ất Văn bóp chết, lúc ấy cũng là thế này, loáng thoáng nghe được tiếng động xung quanh nhưng cố gắng nhìn lại không thấy rõ, mí mắt càng ngày càng trầm, thẳng đến không còn nghe thấy được điều gì.
Ta hình như lại nằm mơ, một lần nữa mơ thấy Khâu Vũ.
Từ lần trước say rượu ở Liễu thành, cô ấy không còn vào trong giấc mộng của ta, nhưng hôm nay lại tới.
Kiểu tóc khác so với mấy năm trước, trước kia tóc thẳng, bây giờ uốn xoăn trông rất xinh, nhưng gương mặt vẫn y vậy, không có gì biến đổi.
Cô ấy cùng ta ngồi, mặt đối mặt, miệng ta bị dán một tầng băng keo, không thể nói chuyện được, chỉ phát ra từng đợt âm thanh ư a.
Nhưng cô ấy thì có thể.
Cô ấy nói: "Mình cho rằng cậu vĩnh viễn cũng sẽ không biết."
Cô ấy nói: "Mình thật sự chưa từng thích cậu."
Cô ấy hỏi: "Vui không?"
Chưa từng thích ta sao...? Ta từ từ ngưng giãy giụa, nhưng nước mắt lại theo khoé mắt lăn dài.
Cô ấy đi rồi, băng dính ngoài miệng không biết được gỡ ra lúc nào.
Ta cho rằng toàn thế giới chỉ còn một mình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-bo-gai-thang/411079/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.