Nghe kiểu nói chuyện đầu trộm đuôi cướp của Lục Thành Nhan, Phù Sinh ghét bỏ liếc mắt. Nàng còn chưa kịp nói gì, Lục Thành Nhan đã tiến tới gần nói nhỏ: "Có thể mang tin ra ngoài cho phụ thân giúp ta không?"
"Bây giờ ta với ngươi đều ở trong cung, làm sao ta có thể đưa tin ra ngoài cho ngươi?" Phù Sinh buông tay, không muốn đáp ứng.
Lục Thành Nhan cũng không tức giận, không nhục chí, lên tiếng: "Lúc nãy ngươi nói nghe lời đồn bên ngoài, ta liền nghĩ, nếu ngươi có thể biết được tin tức bên ngoài, thì sẽ có biện pháp đưa tin ra ngoài thôi."
"Đầu óc của ngươi đúng là xoay chuyển rất nhanh." Phù Sinh ôm cánh tay, chờ đợi Lục Thành Nhan tiếp tục biểu diễn tài ăn nói của mình.
"Ai, thật ra ta không muốn phụ thân vì ta mà khuấy động cả giang hồ thôi, ngươi cũng biết hắn đã qui ẩn giang hồ nhiều năm rồi. Lần trước vì muốn giới thiệu ta với mọi người, hắn mới ra mặt tận tâm tổ chức đại hội võ lâm. Bây giờ nếu vì muốn tìm ta, vận dụng toàn bộ thế lực của sơn trang, chắc chắn sẽ gây ra động tĩnh không nhỏ." Lục Thành Nhan nói những câu này biểu hiện rất bình tĩnh, mọi thứ đều rất rõ ràng.
Phù Sinh cảm thấy mình gần như bị Lục Thành Nhan thuyết phục.
"Nếu như một ngày nào đó, phụ thân tìm được tung tích của ta. Lúc đó, dù có tập hợp toàn bộ người của Lục gia trang, cũng không thể nào chống lại thế lực Hoàng Gia được. Ta không muốn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-cong-cong-gap-cong-chua/2510216/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.