Mợ ơi... mợ ơi..
Hai mắt cô lừ đừ, bên tai vang vảng tiếng của nhỏ Cúc.. rồi sau đó lịm dần...
*****
1 giờ đồng hồ sau.
Thoáng chốc mi mắt cô nheo lại vì ánh sáng chiếu rọi vào, trên đầu truyền tới một cơn đau nhức, mùi thuốc sát trùng xộc thẳng vào mũi, mở mắt ra trước mặt là căn phòng màu trắng lạnh lẽo. Căn phòng yên tĩnh đến nỗi có thể nghe được tiếng nhỏ giọt của bình truyền dịch.
Gia Minh hốt hoảng đứng dậy, lo lắng hỏi.
- Nụ.. em tỉnh rồi.. em thấy đau ở đâu, đau nhiều chỗ nào không?
Cô ngước mắt nhìn trước mặt mình là Gia Minh. Vô thức cô gật đầu, giọng nói nhỏ nhẹ.
- Gia Minh... em đang ở đâu thế này?
- Em không nhớ gì sao? Em bị té trước cửa phòng mình ấy. Hù anh sợ muốn chết đây này.
- Em bị té?
Cô bất ngờ ngồi dậy, đưa tay còn lại ôm lấy bụng mình rồi run run nói:
- Phải rồi. Con của em sao rồi? Thằng bé có ảnh hưởng gì không?
Gia Minh vội vàng đặt tay lên vai cô, nhẹ nhàng trấn an.
- Em yên tâm. Thằng nhỏ được tổ tiên phù hộ nên không có gì đáng lo, em chỉ bị động thai nhẹ, ăn uống, nghỉ ngơi một thời gian là ổn.
Giọt nước mắt vô thức rơi trên má cô, nghe Gia Minh nói khiến cô thở phào nhẹ nhõm, vừa khóc vừa nói:
- Gia Minh, em thật là đáng trách mà. Cũng may mà con chúng ta không sao, bằng không em ân hận cả đời vì sự bất cẩn của mình.
Gia Minh định lên tiếng thì bà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-dau-nha-giau/1341341/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.