Tôi kéo bé Thảo vào trong phòng, nhìn con bé ngồi ngay ngắn trên ghế, tôi liền hỏi:
– Em nói… em là người của cậu Cả?
Bé Thảo gật đầu, biểu cảm khá là chân thật:
– Dạ cô, em là người ở của cậu.
Tôi ngồi xuống ghế, lại hỏi:
– Cậu có nói… cái gì với em không?
Bé Thảo gật đầu:
– Cậu dặn em, biểu em hầu hạ cô thiệt tốt, giúp cô làm mấy chuyện mà cô sai biểu.
– Rồi… còn gì nữa không?
– Cậu nói cô là người tốt, em theo cô, cô sẽ không để cho em thiệt thòi. Cậu dặn em phải trung thành với cô, phụ giúp cô chuyện chồng con.
Tôi nhìn bé Thảo, nhất thời lại thấy nghẹn ứ không biết phải nói cái gì. Cậu Cả đâu phải không quan tâm tới tôi, cậu rõ ràng là có để ý tới tôi mà, nhưng sao lại… Tôi không hiểu, tôi thiệt sự không hiểu.
Môi run run mấp máy, tôi tiếp tục hỏi:
– Cậu… sao rồi?
– Cậu vẫn khỏe lắm cô.
– Vẫn khỏe…
– Dạ vẫn khỏe, hàng ngày cậu vẫn ăn uống đi lại bình thường.
Tôi nhìn con bé, trong lòng nửa tin nửa ngờ, con bé trả lời câu nào nghe cũng thật nhưng tôi lại thấy không yên tâm kiểu gì ấy. Cách tôi hỏi và cách con bé trả lời… có hơi lạ một chút.
Hỏi vài chuyện sơ qua về tên tuổi nhà cửa của bé Thảo, đợi bé Nhỏ về, tôi kêu bé Nhỏ đưa con bé về chỗ ngủ nghỉ của người làm rồi sẵn giới thiệu bé Thảo với mọi người trong nhà luôn, tránh cho con bé thấy bỡ ngỡ. Nếu là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-dau-nha-hoi-dong/1721813/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.