Nhã Uyên bước lên xe, nước mắt giàn giụa, nhỏ đau, đau lắm, nói ra những lời đó nhỏ không hề vui tí nào. Lúc này nhỏ đang cần nó và Trân ở bên cạnh, nhỏ liền tìm điện thoại của mình, tìm mãi cũng chả thấy, chắc là lúc nãy đánh rơi rồi thế là nhỏ đành bảo bác tài xế quay lại để tìm. Nhưng nhỏ sợ, nhỏ sợ lắm, nhỏ sợ một lần nữa sẽ chạm mặt Khánh, nhưng thôi chắc Khánh đã vào lớp rồi.
Nhỏ quay lại trường và bước ra khỏi xe, vừa bước xuống người nhỏ như trống rỗng hoàn toàn, 2 mắt nhòe đi một lần nữa, Vy đang ôm Khánh từ phía sau lưng, Khánh đứng im ko cử động, có lẽ Khánh ko nhìn thấy nhỏ, Vy quay đầu sang nở nụ cười nửa miệng nhìn nhỏ :” Tôi đã thắng cô rồi “ . Nhỏ im lặng, lùi dần, lùi dần ra phía sau một cách vô thức, bỗng… “ Rầm…Á…á” . Nhỏ nằm dài trên vũng máu, 2 hàng nước mắt vẫn ko ngừng chảy, nhỏ đã bị ô tô mang phải, 2 bàn tay nhỏ nắm chặt, ánh mắt nhìn thấy Khánh đang chạy về phía mình, nhưng nhỏ ko nhìn bằng ánh mắt hạnh phúc mà là một đôi mắt chứa đầy lạnh lẽo và thù hận…
-----
-Cái gì, mày đừng có nói đùa – Huyền Trân đầu óc choáng váng khi nge Tử Kỳ báo tin Nhã Uyên bị tai nạn đang trong tình trạng nguy kịch
-Tôi đùa bà làm gì, đi xem nó thế nào nhanh lên – T.Kỳ hét lên
Cả đám bọn họ như sững người, ko ai còn tin vào điều gì nữa. Nó quỵ 2 chân xuống đất,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-em-ton-thuong-chac-anh-hanh-phuc-lam/390301/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.