Đây là lần đầu tiên trong đời, giữa một đám cảnh sát, bao gồm cả đội trưởng đội hình sự, Úc Bạch dẫn người bỏ chạy. Cậu nghĩ dù cho thời gian sau này có trôi qua thế nào, cậu cũng sẽ mãi mãi không thể quên ngày hôm nay.
Nhất là khoảnh khắc này trong ngày.
Nhưng không chỉ vì sự táo bạo trong việc chạy trốn.
Ngay khoảnh khắc cậu nắm lấy cổ tay Tạ Vô Phưởng thoát khỏi đồn cảnh sát, những cảnh sát bị bỏ lại phía sau đều khiếp sợ. Họ nhanh chóng phản ứng bắt đầu đuổi theo.
“Tiểu Bạch, cậu đang làm gì vậy? Sao lại dẫn người bỏ chạy! Mau quay lại!”
“Này - - đứng lại!”
Thế nhưng khi cả hai rời khỏi tòa nhà có mái che, bước ra ngoài trời sáng sủa lại bất ngờ nghe thấy những tiếng kêu khó tin vang lên liên tục.
“Mọi người nhìn kìa... đó là cái gì vậy?”
“Trời ơi, mau nhìn lên trên!”
Úc Bạch đang cố tránh dòng người để tìm đường thoát thân, cũng nhận ra những người đi đường vốn ngạc nhiên vì họ chạy loạn, giờ đây lại lần lượt ngước mắt lên trời, tiếng trầm trồ nối tiếp nhau.
Cậu vô thức bước chậm lại, vừa chạy vừa mờ mịt nhìn theo.
Trong tiếng tim đập vô cùng kịch liệt, trong đôi mắt màu nâu nhạt phản chiếu một mảnh bầu trời trong suốt xanh thẳm.
Không, không còn là bầu trời nữa.
Bầu trời mùa hè cao xa ngoài tầm với, bỗng hiện lên mờ mờ ảo ảo hình ảnh phản chiếu của mọi cảnh vật trên mặt đất, vẫn xanh lam
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-hang-xom-cung-than-cung-than-vi-lan/2977597/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.