Sáng sớm ngày hôm sau , Tây Đằng Lâm liền mang theo Lãnh Tịch Chiếu trở về khách điếm, Trương Cẩm Vinh đến phòng hai người từng ở nhìn thoáng qua, chỉ thấy trên giường của Tây Đằng Lâm chăn đệm được xắp xếp chỉnh tề, căn bản là chưa từng đụng qua, sau khi đi tìm hạ nhân nghe ngóng, trong lòng càng thêm xác định hai người bọn họ có quan hệ, huynh đệ ư, nào có huyện đệ nào có diện mạo khác nhau nhiều như vậy .
Lãnh Úy đang ở tửu lâu ăn sáng, thì thấy Tây Đằng Lâm cùng Lãnh Tịch Chiếu đi đến.
“Phụ thân.” Lãnh Tịch Chiếu ngồi vào bên cạnh Lãnh Úy há miệng :“Bụng con đói .”
Lãnh Úy bị chọc cười, hướng miệng y đút vào một khối gạo nếp cao:“Chạy tới cửa nhà người ta xem bệnh, sao ngay cả cơm cũng không được ăn ?”
“Có mà cha, buổi tối bọn con được người ta mời ăn.” Lãnh Tịch Chiếu nhai thức ăn liên tục, nghĩ rằng buổi tối nhất định đi tìm hiểu cổ mùi hương kia rốt cuộc là cái gì, tìm không ra chân tướng thật sự là bực bội muốn chết.
Lãnh Úy nghe vậy nhìn Tây Đằng Lâm , Tây Đằng Lâm nhún vai, ý nói không có biện pháp, ta còn chưa kịp khuyên y, y đã đáp ứng người ta buổi tối đi ăn cơm .
Lãnh Úy bất đắc dĩ, nghĩ rằng thôi quên đi, dù sao Gia Cát cũng đã dùng bồ câu đưa tin cho dược tiên rồi , huống hồ trong dược vương cốc kia cơ quan đặc biệt phiền phức, Sở Vô Thiên cũng không thể dễ dàng hành động lúc này , nếu bảo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-lac-tich-chieu/1958976/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.