Để giúp Sư huynh hoàn thành tâm nguyện, chỉ còn cách này thôi.
Hạ quyết tâm xong, Lâm Mộc gọi điện cho Vũ nghị trưởng.
Cuộc gọi được kết nối.
“Lâm Mộc, cậu bỗng nhiên gọi điện cho tôi thế này vì có chuyện gì sao?” Vũ nghị trưởng hỏi.
“Vũ nghị trưởng, con.... con có chuyện muốn nhờ người giúp.” Lâm Mộc nói.
“Chuyện gì thế, chỉ cần không vi phạm nguyên tắc và trong khả năng của mình, tôi nhất định sẽ giúp.”
“Cái đó.... ” Lời ra đến miệng rồi Lâm Mộc bỗng thấy khó xử, không biết nói ra thế nào.
“Lâm Mộc, không cần căng thẳng, có chuyện gì cứ nói ra.” Vũ nghị trưởng nói.
“Vũ nghị trưởng, con... con muốn mượn người mười sáu vạn Liên minh tệ.” Nghĩ tới tâm nguyện của Sư huynh, Lâm Mộc bấm bụng mở lời.
“Mười sáu vạn Liên minh tệ? Được, lát nữa tôi sẽ gửi tiền cho cậu ngay.” Vũ nghị trưởng lập tức đồng ý.
Lâm Mộc ngẩn người? Vũ nghị trưởng không hỏi anh mượn tiền làm gì ư? Không hỏi bao giờ có thể trả tiền à? Cứ vậy mà đồng ý luôn sao?
“Vũ nghị trưởng, con nhất định trả số tiền này trong vòng một năm, hơn nữa còn tính lãi theo lãi suất 5% một năm.” Lâm Mộc vừa căng thẳng vừa lắp bắp nói.
ĐÃ ĐĂNG 5 CHƯƠNG CỦA NGÀY HÔM NAY, MỖI CHƯƠNG GIÁ 4 COIN Ạ
Vũ nghị trưởng trầm giọng nói: “Lâm Mộc, cậu nói tiền lãi với tôi, chẳng phải đang ghê tởm tôi sao? Tôi không thiếu vài đồng tiền lãi của cậu.”
“Vũ nghị trưởng, con không muốn chiếm hời từ người mà.” Lâm Mộc cười khan nói.
“Cậu cứ cầm mười
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-moc-bao-thu/2125909/chuong-719.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.