Sau khi máy bay hạ cánh ở Ninh Đô, Lâm Mộc lại lái xe về Đạo quán Ngọa Long.
<
Đạo quán Ngọa Long.
Vừa bước vào đình viện, một bóng hình yêu kiều đã lọt vào mắt Lâm Mộc.
Trần Uyển Nhi đang ở trong sân.
“Lâm Mộc, anh về rồi à?” Thấy Lâm Mộc, cô nàng vừa kích động vừa vui mừng.
“Thấy tôi vui thế này ư? Sao, nhớ tôi à?” Lâm Mộc nói đùa.
Trần Uyển Nhi trừng mắt thỏ: “Bớt tưởng bở đi nha, tôi ngày ngày ngồi ở đây tu luyện, cảm thấy cô độc nên thấy anh mới vui mừng thế đó.”
Lâm Mộc lắc đầu cảm khái: “Khi trước cô cứ đòi tu luyện, tôi đã nói tu luyện vừa khô khan lại cô độc, giờ cô biết khổ chưa nào?”
Trần Uyển Nhi mau mắn vặc lại: “Lâm Mộc, tôi chỉ nói vậy chứ đâu muốn từ bỏ, tôi chẳng hề hối hận với quyết định đi lên con đường tu luyện của mình!”
“Đúng rồi Uyển Nhi, tiến độ tu luyện của cô thế nào, bây giờ đạt cảnh giới gì rồi?” Lâm Mộc tò mò hỏi.
“Khai Linh Cảnh đỉnh phong, giờ cần phải đột phá cảnh giới này mới có thể lên cảnh giới khác.” Trần Uyển Nhi đáp.
“Gì cơ? Cô lên tới Khai Linh Cảnh đỉnh phong rồi ư? Nhanh vậy sao?” Lâm Mộc giật thót.
Đùa cái kiểu gì vậy, khi trước anh tu luyện năm năm ròng ở Đạo quán Ngọa Long, khi xuống núi mới chỉ là Khai Linh Cảnh đỉnh phong nhé.
Vậy mà Trần Uyển Nhi vèo một cái đã lên tới cảnh giới này rồi ư?
Trần Uyển Nhi bụm miệng cười: “Lâm Mộc, còn không phải nhờ phúc của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-moc-bao-thu/2126085/chuong-813.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.