Xe sắp lái vào trung tâm thành phố.
Vẫn vô cùng vắng vẻ, trên đường lớn không nhìn thấy một bóng người hay xe cộ nào, mọi thứ dường như đứng im không chuyển động.
Cũng không có người tu hành nào chạy tới đây để săn giết dị thú.
Trên đường thậm chí cỏ còn mọc thành chùm.
Chỉ có duy nhất chiếc xe cảu hai người bọn họ phát ra tiếng động cơ, âm vang quanh quẩn trong thành phố vắng lặng này.
“Toàn bộ thành phố Thân Giang nhất định không còn ai may mắn sống sót, thế nhưng sao đến cả bóng dáng của người biến dị cũng không thấy?” Lâm Mộc vô cùng nghi hoặc.
Dựa theo Lâm Mộc phỏng đoán, trong thành phố Thân Giang ít nhiều cũng phải có vài người biến dị đến chiếm cứ địa bàn chứ.
Lẽ ra tiếng động cơ xe phải thu hút người biến dị đến đây mới đúng.
“Quả thật có hơi kỳ lạ, sao ngay cả người biến dị cũng không có kia chứ?” Thần sắc của Thẩm Trạch Thiên cũng trở nên hơi căng thẳng.
Lâm Mộc quay đầu nói: “Sư huynh, anh xem có loại khả năng này không, đó là bởi vì chỗ này gần biển, là khu vực Thú biến dị trong biển xưng vương xưng bá, ngay đến cả người biến dị cũng không dám ở lại đây.”
“Cũng không phải là không có khả năng, chúng ta đi tới ven biển trước đã.” Thẩm Trạch Thiên nói.
“Ừm.” Lâm Mộc gật đầu, sau đó lái xe tới bãi biển.
Dọc đường, nơi hai người đi qua vẫn luôn hiu quạnh vắng vẻ như cũ.
Lại lái xe hơn nửa giờ, rốt cuộc cũng tới bờ biển.
Đây là một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-moc-bao-thu/2126430/chuong-1024.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.