Diệp Thiều An khẽ rũ đầu xuống, đè xuống cảm giác quái dị đột nhiên xuất hiện trong lòng, giữa bạn bè anh em, thật sự có thể tốt đến vậy sao? Tạ Huân Triết mặc dù nói đây là chuyện cười, thế nhưng lời trong lời ngoài ý tứ cũng là vì hắn.
“Cậu chắc chắn không?” Diệp Thiều An khẽ cau mày, không để lại dấu vết tìm hiểu, nói: “Cậu không phải rất thích hội học sinh sao? Lúc trước tích cực chuẩn bị như vậy cơ mà, đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Không có.” Tạ Huân Triết cười nhạt, “Tớ có thể có chuyện gì chứ? Lúc trước tích cực chuẩn bị như vậy, chỉ là vì nếu tớ đã quyết định tham gia, tất nhiên phải làm đến tốt nhất.”
Chỉ là không nghĩ tới, cái hội này lại làm lỡ thời gian chung đụng của hai ta như thế.
Tạ Huân Triết nhún nhún vai, giống như cười giỡn nói: “An An không muốn tớ rời khỏi hội học sinh à?”
“Cũng không phải.” Diệp Thiều An nghiêm túc suy tư một phút, nghiêm túc nói: “Chỉ là cậu khi đó tích cực chuẩn bị như vậy, bây giờ thẳng thắn từ bỏ như thế, tớ sợ sau này cậu sẽ hối hận.”
“Tớ làm sao sẽ hối hận chứ?” Tạ Huân Triết khẽ cười nói, lúc này vừa vặn có nhân viên phục vụ mang món ăn ra, Tạ Huân Triết nghiêng người sang giúp nhân viên phục vụ đặt đồ ăn lên trên bàn, kỳ thật đều đẩy hết đến trước mặt Diệp Thiều An, cười nói: “A, món cậu thích nhất này, mấy ngày nay nghe nói cậu đều vùi ở ký túc xá ăn mì?”
“Bé An An à.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-mot-vi-van-nhan-me-hop-le/2596379/quyen-2-chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.