Muốn thành lập một căn cứ tất nhiên không thể thiếu người được, mà Diệp Thiều An lại có dị năng hệ tinh thần, cho dù Tạ Huân Triết muốn tránh né người khác, cũng không thể tránh né toàn bộ, huống chi, mỗi một lần nhìn thấy bộ dáng mong đợi vui sướng của Diệp Thiều An, ngẫm lại ý nghĩa và tên của căn cứ, trái tim của Tạ Huân Triết trở nên mềm mại hơn một chút, điểm giới hạn của nguyên tắc cũng không khỏi lùi về sau.
Bọn họ từ một chiếc xe biến thành hai chiếc xe rồi lại biến thành ba chiếc xe, nhặt được hai chị em gái sinh đôi, một tên dị năng hệ mộc một tên dị năng hệ thủy; nhặt được một thằng bé mười ba tuổi, nắm giữ dị năng hệ hỏa vô cùng mạnh mẽ; kế tiếp lại từ trong bầy tang thi cứu được một người trẻ tuổi dị năng hệ thổ; gặp được vài người lẻ loi đang chạy nạn, lại được thêm vài đồng bọn, cuối cùng đội ngũ có khoảng mười người, nhưng bởi vì đi trên một đoạn đường quá mức hẻo lánh nguy hiểm, ngược lại không tìm được một người bình thường nào.
Ngoại trừ Diệp Thiều An và Tạ Huân Triết, tám người này phần lớn được Diệp Thiều An cứu trong thời khắc nguy nan, cho nên đoàn người đặc biệt kính trọng Diệp Thiều An cùng Tạ Huân Triết, nhắc tới cũng kỳ quái, rõ ràng lúc bắt đầu bọn họ tín nhiệm yêu thích Tạ Huân Triết hơn, thế nhưng sau một quãng thời gian tiếp xúc, bọn họ lại càng yêu thích lắc lư quanh Diệp Thiều An.
Đặc biệt là thằng nhóc nắm giữ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-mot-vi-van-nhan-me-hop-le/2596387/quyen-2-chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.