Editor: HTHYYHTH
Tiêu Duyệt Vân không nhịn được, len lén nhìn sang người đàn ông mặt không đổi sắc đang ngồi ngay ngắn trên sô pha, trong lòng không tự giác bốc lên một luồng khô nóng. Nhưng mà nghĩ lại, chuyện sáng nay chỉ có mình y nhớ, muốn hưng sư vấn tội (hỏi tội),nhưng cái "tội" ấy lại khó mà mở miệng ra hỏi, không làm chút gì đó, thì lại cảm thấy trong lòng ấm ức không cam tâm.
Nếu như ở Đại Chu, lam nhi chưa kết hôn bị người khác khinh bạc như vậy, hoặc là kết hôn với lam nhi đó, không thì cha mẹ anh em dòng họ của sẽ ra mặt đòi công đạo cho lam nhi đó, dù có đánh chết hay tàn phế cũng không bị trị tội.
Nhưng đến thời hiện đại, việc viên phòng (have sεメ đấy ạ) của nam nữ đã không còn khắt khe, tình yêu nam nam lại càng ít được chấp nhận.
Cứ giấu đi như vậy dường như là cách tốt nhất, trong giây lát, Tiêu Duyệt Vân đã nghĩ thông điểm này.
Còn về ý nghĩa đại biểu của hành động khi phát bệnh của Phó Lãng, y cũng nén dưới đáy lòng. Lúc nãy cô Bạch Dung cũng nói, biểu hiện lúc phát bệnh chỉ "có khả năng" là phản ánh nội tâm chân thật, cho nên không hề quyết định được tâm ý của Phó Lãng, huống chi nói không chừng, trong nội tâm hắn thật ra là một tên ham mê sắc dục, bất cứ ai xuất hiện lúc đó cũng sẽ...
Nghĩ đến tác phong làm việc trước sau như một của Phó Lãng, dù Tiêu Duyệt Vân có không cam tâm như thế nào, thì đáy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-nhi-xuyen-toi-thoi-hien-dai/1392917/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.