Chương 14: Thử một chút
Tần Tuế Minh im lặng một hồi lâu. Đôi mắt đen thẫm của anh chăm chú nhìn Kỷ Lạc Cẩn, tay nâng lên nắm chặt bàn tay cậu, hỏi:
“Hắn làm em sợ à?”
“Chạm vào em chỗ nào? Ngón tay hay lòng bàn tay?”
Kỷ Lạc Cẩn chỉ cần nhớ lại đã thấy da đầu tê dại: “Hắn nắm cổ tay em…”
Tần Tuế Minh lật tay, vòng ngón tay quanh cổ tay cậu, đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa lên xương cổ tay, như muốn xóa đi dấu vết kẻ khác để lại.
“Hắn chạm vào em, em thấy ghê tởm sao?”
“… Có một chút.”
“Còn anh?” Tần Tuế Minh không chớp mắt, “Anh chạm em như thế này, em có ghê tởm không?”
Kỷ Lạc Cẩn theo bản năng mà lắc đầu.
Không, một chút cũng không. Có lẽ vì đã quen rồi. Từ nhỏ, cậu đã thích đòi Tần Tuế Minh hôn hít, ôm ấp. Lớn lên, hai người vẫn thường xuyên tiếp xúc thân mật.
Ngay cả lúc Tần Tuế Minh đan tay vào tay cậu, cậu vẫn nghĩ đó chỉ là cách anh an ủi mình.
Nhưng Tần Tuế Minh nắm hơi chặt. Kỷ Lạc Cẩn thấy ngón tay hơi đau, liếc nhìn sắc mặt anh, lẩm bẩm:
“Anh bảo em tránh xa hắn, chắc đã nhìn ra điều gì. Sao không nói thẳng? Nếu anh nói, em nhất định sẽ nghe…”
Tần Tuế Minh đã sớm biết cậu lừa mình, mặt vô biểu tình hỏi ngược: “Vậy tại sao lúc anh bảo em tránh xa hắn, em không nghe? Không những thế, còn nói dối rằng đã cắt đứt liên lạc?”
“Anh đã hứa không mắng cũng không đánh em mà?” Kỷ Lạc Cẩn đuối lý, giọng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-nung-giac-giac-kim-thien-da-tuong-thuy-giac/2903987/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.