Chương 42 Ngày đầu "lật thuyền"
Biểu cảm của Kỷ Lạc Cẩn đờ đẫn một cách đáng yêu, miệng há hốc, mắt mở to hơn bình thường. Trong đầu cậu chỉ còn một suy nghĩ – bị lừa rồi!
"Em muốn…"
Hai chữ "chia tay" suýt nữa đã bật ra khỏi miệng, nhưng nhớ đến lời cảnh báo vừa rồi của Tần Tuế Minh, cậu vội nuốt lại.
"Em muốn gì?" Tần Tuế Minh mỉm cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng. "Nói đi?"
Kỷ Lạc Cẩn muốn khóc, giọng bi thương: "Em muốn về nhà!"
Tần Tuế Minh liếc nhìn đồng hồ. Đã gần đến giờ lên máy bay nhưng anh vẫn bình thản, không chút vội vàng.
Như thể không yên tâm để cậu một mình, anh nắm tay dẫn Kỷ Lạc Cẩn ra cửa, hôn nhẹ lên trán cậu và nói: "Về nhà nhớ mở WeChat xem tin nhắn của anh. Ba ngày anh đi công tác, hy vọng em không để tin nhắn chờ cả ngày mới trả lời."
"Em…"
Tần Tuế Minh đoán được ý định của cậu: "Đừng viện cớ không thích dùng điện thoại. Nếu nghe thấy lý do đó, em sẽ biết thế nào là một ngày không được chạm vào điện thoại."
Trên đường về, Kỷ Lạc Cẩn dựa đầu vào cửa kính, vẻ mặt ủ rũ khác hẳn lúc đi. Cậu nhíu mày trông không giận dữ mà chỉ đầy uất ức.
Tài xế dám trêu: "Sao thế, không gặp được cậu Tần à?"
"Gặp rồi." Giọng cậu buồn bã.
Chỉ là kết quả không như mong đợi. Đáng lẽ phải là cậu nắm thóp Tần Tuế Minh, sao giờ lại bị anh khống chế?
Nhớ lời dặn của Tần Tuế Minh, cậu mở WeChat xem tin nhắn.
Thói quen
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-nung-giac-giac-kim-thien-da-tuong-thuy-giac/2904015/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.