🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Chương 42 Ngày đầu "lật thuyền"

Biểu cảm của Kỷ Lạc Cẩn đờ đẫn một cách đáng yêu, miệng há hốc, mắt mở to hơn bình thường. Trong đầu cậu chỉ còn một suy nghĩ – bị lừa rồi!

"Em muốn…"

Hai chữ "chia tay" suýt nữa đã bật ra khỏi miệng, nhưng nhớ đến lời cảnh báo vừa rồi của Tần Tuế Minh, cậu vội nuốt lại.

"Em muốn gì?" Tần Tuế Minh mỉm cười, nhưng ánh mắt lại lạnh lùng. "Nói đi?"

Kỷ Lạc Cẩn muốn khóc, giọng bi thương: "Em muốn về nhà!"

Tần Tuế Minh liếc nhìn đồng hồ. Đã gần đến giờ lên máy bay nhưng anh vẫn bình thản, không chút vội vàng.

Như thể không yên tâm để cậu một mình, anh nắm tay dẫn Kỷ Lạc Cẩn ra cửa, hôn nhẹ lên trán cậu và nói: "Về nhà nhớ mở WeChat xem tin nhắn của anh. Ba ngày anh đi công tác, hy vọng em không để tin nhắn chờ cả ngày mới trả lời."

"Em…"

Tần Tuế Minh đoán được ý định của cậu: "Đừng viện cớ không thích dùng điện thoại. Nếu nghe thấy lý do đó, em sẽ biết thế nào là một ngày không được chạm vào điện thoại."

Trên đường về, Kỷ Lạc Cẩn dựa đầu vào cửa kính, vẻ mặt ủ rũ khác hẳn lúc đi. Cậu nhíu mày trông không giận dữ mà chỉ đầy uất ức.

Tài xế dám trêu: "Sao thế, không gặp được cậu Tần à?"

"Gặp rồi." Giọng cậu buồn bã.

Chỉ là kết quả không như mong đợi. Đáng lẽ phải là cậu nắm thóp Tần Tuế Minh, sao giờ lại bị anh khống chế?

Nhớ lời dặn của Tần Tuế Minh, cậu mở WeChat xem tin nhắn.

Thói quen bỏ bê tin nhắn của Kỷ Lạc Cẩn chưa bao giờ thay đổi. Trừ việc quan trọng, cậu thường xem như không thấy.

Có khi định trả lời sau rồi quên luôn, có khi chỉ đơn giản là… làm nũng.

Đặc biệt là với Tần Tuế Minh:

[Tần Tuế Minh phiền phức]: Bánh gạo nhiều dầu, dạ dày em không tốt, đêm nay ăn ít thôi. Lần sau để cô giúp việc làm cho, đồ ở ngoài không sạch.

[Tần Tuế Minh phiền phức]: Chào buổi sáng.

[Tần Tuế Minh phiền phức]: Hôm nay anh đi công tác, khoảng ba ngày.

[Tần Tuế Minh phiền phức]: Chuẩn bị lên máy bay.

Kỷ Lạc Cẩn hối hận vô cùng. Tại sao không chịu đọc tin nhắn, lại còn xông xáo ra sân bay làm trò?

Tai cậu đỏ ửng khi nhớ lại cảnh hét lên giữa đám đông. Ký ức này chắc sẽ ám ảnh cậu cả tuần, mỗi lần nghĩ lại đều thấy xấu hổ.

Sau khi phân tích kỹ, chỉ hét khoảng 10 giây, ít người biết mặt, cậu yên tâm phần nào.

Nhưng vẫn không kìm được mà nhắn tin:

[Kỷ Lạc Cẩn]: Em ghét anh!!

Ba ngày sau, Tần Tuế Minh trở về đúng hẹn. Dù Tần Phong muốn giữ anh ở tỉnh ngoài nửa năm, nhưng giờ anh đã không còn bị kiểm soát, giải quyết xong việc liền về Thượng Hải.

Mối quan hệ vừa chính thức bắt đầu đã phải xa cách ba ngày, Tần Tuế Minh bay về ngay tối hôm đó.

9 giờ tối, anh mở điện thoại sau khi hạ cánh. Kỷ Lạc Cẩn nghe lời, trả lời tin nhắn nhanh hơn.

Biết cậu chưa ngủ, Tần Tuế Minh bảo tài xế lái thẳng đến nhà họ Kỷ.

"Cậu ấy ngủ chưa?"

Tin nhắn mới nhất không thấy trả lời, có lẽ lần này thật sự không xem.

"Chưa đâu.” Dì giúp việc cười. "Lúc nãy còn chơi với chó trong phòng khách, giờ có lẽ lên phòng rồi."

Bước vào nhà, Tần Tuế Minh gặp ngay dì nấu ăn đang bưng khay đồ ăn khuya, gà rán và Coca, món khoái khẩu của Kỷ Lạc Cẩn.

"Cậu ấy bảo chơi mệt, đòi ăn khuya. Tôi can ngăn vì đồ dầu mỡ không tốt, cậu ấy liền làm nũng."

"Để tôi mang lên cho cậu ấy."

Tần Tuế Minh gõ cửa. Kỷ Lạc Cẩn tưởng là dì giúp việc, không ngẩng đầu lên.

Cậu vừa tắm xong, căn phòng thoang thoảng hương thơm dễ chịu. Thay vì ngồi ghế, cậu ngồi xếp bằng dưới sàn, trước mặt là bộ xếp hình mới bắt đầu.

Con chó dưới chân sủa lên khi thấy Tần Tuế Minh, Kỷ Lạc Cẩn ngước mắt nhìn, ngạc nhiên: "Anh về rồi à?"

"Ừ." Tần Tuế Minh đặt khay đồ ăn lên bàn, nhíu mày kéo cậu lên khỏi sàn nhà. "Đừng ngồi dưới đất, lại cảm đấy."

Kỷ Lạc Cẩn mắt sáng lên khi thấy gà rán, vội vàng đứng dậy. Mùi thơm khiến con chó nhảy cẫng lên, nước dãi chảy dài.

Cậu đá nhẹ nó, vừa nhai vừa nói: "Chó con không được ăn gà rán."

"Em cũng ăn ít thôi." Tần Tuế Minh đoán ngay "Tối nay lại bỏ bữa nên giờ đói phải không?"

"…"

Tần Tuế Minh bóp nhẹ má Kỷ Lạc Cẩn, xoay người cậu lại: "Anh đã dặn em thế nào? Không phải là phải ăn đúng bữa, đừng bữa đói bữa no sao?"

"…" Kỷ Lạc Cẩn qua loa đáp: "Lần sau chắc chắn."

"Ăn ít thôi." Tần Tuế Minh xoay xoay chiếc đồng hồ trên tay, đẩy đĩa thức ăn ra xa chút, "Một lúc nữa lại khó chịu đấy."

Lời anh nói ứng nghiệm ngay. Vừa ăn xong, Kỷ Lạc Cẩn đã nằm vật ra giường, tay vươn lên bắt lấy Tần Tuế Minh, r*n r*: "Bụng… đầy quá…"

Vừa bị Kỷ Vịnh Trạch gọi ra ngoài, trở vào thấy cảnh này, Tần Tuế Minh mặt lạnh như tiền vén áo pyjama của cậu lên, tay xoa nhẹ vùng bụng.

Muốn cho cậu nhớ bài học, anh dùng lực mạnh hơn: "Lớn rồi mà không biết mình ăn được bao nhiêu sao?"

"Ai bảo anh mắng em!" Kỷ Lạc Cẩn ủy khuất mà tranh luận, "Em thích làm trái ý anh mà."

"Giỏi lắm."

Tần Tuế Minh không ngờ cậu còn đổ lỗi được. Anh quỳ một gối lên giường, tay kia đã luồn vào áo Kỷ Lạc Cẩn trước khi cậu kịp trốn.

"Tần Tuế Minh! Đồ b**n th**!" Kỷ Lạc Cẩn mắt tròn mắt dẹt, gương mặt đỏ bừng, giãy giụa đạp một cước.

Vẻ mặt Tần Tuế Minh vẫn lạnh lùng, không ai đoán được bàn tay anh đang làm gì. Giọng anh bình thản: "Em chửi tiếp đi?"

Giờ thì không chỉ mặt đỏ, Kỷ Lạc Cẩn cố ngồi dậy nhưng cảm giác như bị điện giật, ngã vật xuống giường.

Hai tay cậu nắm chặt cổ tay Tần Tuế Minh, lông mi run rẩy, giọng lắp bắp: "Đừng… đừng sờ nữa…"

"Đây là cách em cầu xin?"

Kỷ Lạc Cẩn sắp khóc: "Anh… anh Tuế Minh ơi… đừng… nữa…"

Tần Tuế Minh bất ngờ dùng lực, cảm giác tê buốt xộc l*n đ*nh đầu khiến Kỷ Lạc Cẩn cong người, mắt ươn ướt.

Cuối cùng anh cũng rút tay ra, chỉ để lại bàn tay xoa bụng. Phần còn lại của buổi tối, Kỷ Lạc Cẩn ngoan ngoãn bất động.

Khi mọi chuyện kết thúc, mặt cậu vẫn đỏ lừ. Đột nhiên cảm thấy ngực hơi lạnh, cậu vội kéo áo xuống nhưng bị Tần Tuế Minh chặn lại.

Bàn tay lớn của anh nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cậu, cùng giữ lấy vạt áo.

Ánh mắt cả hai dồn về phía ngực Kỷ Lạc Cẩn, làn da trắng mịn giờ đỏ ửng từng mảng.

Tần Tuế Minh quan sát kỹ lưỡng khiến Kỷ Lạc Cẩn nín thở, ngón tay cậu bấu chặt ga giường.

Rốt cuộc anh chỉ nhìn, rồi buông tay để vạt áo rơi xuống. Dù là chất liệu cotton mềm mại nhất, Kỷ Lạc Cẩn vẫn cảm thấy khó chịu, như có gì đó cọ xát khiến cậu càng thêm xấu hổ.

So với cách này, cậu thà bị hôn. Dù Tần Tuế Minh luôn hôn quá lâu, đến mức cậu ngạt thở.

"Ngày mai anh đón em." Tần Tuế Minh hôn lên mí mắt đỏ hồng của cậu, "Đến sống cùng anh."

Lúc này Kỷ Lạc Cẩn không dám từ chối. Cậu chợt nhận ra mọi lần chuyển đồ khỏi nhà Tần Tuế Minh đều vô nghĩa, vì cuối cùng vẫn phải quay về.

Linh tính mách bảo cậu về cuộc sống bị quản thúc sắp tới. Tần Tuế Minh không có con, và có lẽ cả đời sẽ không có, nhưng giờ đây thực sự có ý quản cậu như con.

Kỷ Lạc Cẩn biết mình có nhiều thói quen xấu: sức khỏe kém nhưng thích hành hạ bản thân, thức khuya, lười vận động, ăn uống thất thường, không nghe lời bác sĩ.

Gia đình thường bất lực trước cậu, chỉ biết nhắc nhở. Trước đây Tần Tuế Minh cũng vậy, bị nhắc vài câu là cậu đã giận dỗi.

Nhưng giờ…

Trong khoảng lặng của cậu, Tần Tuế Minh lại áp sát, hơi thở như tấm lưới bao phủ, tay đặt lên eo cậu chuẩn bị luồn vào áo.

Kỷ Lạc Cẩn hét lên suýt rách thanh quản:

"Được! Được! Được!"

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.