Edit: Đá Bào
Beta: Gió
Ảnh: Pinterest
Nguyễn Khinh Họa trầm mặc vài giây, phản bác lại: “Tớ về Nam An, cũng là ở nhà.”
Mạnh Dao: “……”
Cô ấy nhìn chằm chằm Nguyễn Khinh Họa, hỏi: “Cậu nhất định phải lý lẽ cùn như vậy sao?”
Nguyễn Khinh Họa ngậm miệng lại.
Mạnh Dao hừ nhẹ, nhướng mày nói: “Giang tổng ngồi xuống rồi.”
Nguyễn Khinh Họa yên lặng ăn cơm.
Mạnh Dao ăn được hai miếng, lại tiếp tục báo cáo: “Ồ, vị trí mà Giang tổng ngồi không được tốt lắm, bên cạnh còn có người.”
Nguyễn Khinh Họa vẫn không thèm để ý tới Mạnh Dao.
Đột nhiên, Mạnh Dao ở dưới gầm bàn lại đá chân cô một cái nữa, đè thấp giọng nói: ” Đàm Diễm bưng đĩa cơm đến chỗ Giang tổng rồi.”
“……”
Nguyễn Khinh Họa tay cầm đũa dừng lại một chút rồi cụp mắt tiếp tục lựa xương cá, bình tĩnh nói: “Ừm.”
“?”
Mạnh Dao chớp chớp mắt, không thể tin được hỏi: “Cậu chỉ……ừm?”
“Không thì sao.” Nguyễn Khinh Họa gắp miếng cá đã được gỡ hết xương lên, nhìn cô một cái: “Đàm Diễm là nhân viên của công ty, tìm ông chủ nói chuyện phiếm một chút không phải là chuyện bình thường sao?”
Mạnh Dao: “…… Cậu cảm thấy cô ta chỉ đơn thuần đi nói chuyện phiếm?”
Nguyễn Khinh Họa không trả lời.
Mạnh Dao nhìn chằm chằm đối phương, nhỏ giọng nói: “Nếu cô ta chỉ đơn giản là nói chuyện phiếm, tớ liền đâm đầu xuống đất.”
Nguyễn Khinh Họa nghẹn lời.
Mạnh Dao nhận thấy cô không có bất cứ phản ứng nào khác, sốt ruột: “Tớ thật sự không hiểu nổi cậu, theo lý mà nói đáng ra cậu là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-nung-thoi-tinh-thao/32163/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.