Thời gian trôi qua rất nhanh, nháy mắt liền tới ngày Đoạn Tĩnh Triết muốn đi học viện giáp máy Leith.
"Ta đi giao công" Đoạn Tĩnh Triết dùng ngữ khí cứng ngắc nói với Đông Kình Trạm đang nghiến răng nghiến lợi với sách vở bên kia.
Đông Kình Trạm nghe được câu này trong lòng bỗng nhiên cảm thấy bốc lên vui mừng nho nhỏ.
Chủ động nói chuyện với ta, tiến bộ bao lớn a!
Trong đầu vừa lóe lên ý nghĩ này, mặt Đông Kình Trạm liền tối sầm lại giật giật khóe miệng, khinh bỉ nghiêm trọng bản thân một hồi, điểm mấu chốt của bản thân không trinh tiết liền hạ thấp không phanh, trong lòng liền nổi giận.
"Cút nhanh lên đi!" Đông Kình Trạm hướng về phía Đoạn Tĩnh Triết dùng sức phất tay, như đuổi một con ruồi, hơi có chút ý ghét bỏ.
Người bình thường nhìn thấy hành động này của thủ lĩnh siêu trộm sớm đã nổi giận, nhưng Đoạn Tĩnh Triết không chút nào cảm nhận được ý nghĩa hành động này của hắn, cầm cánh tay máy vừa sắp xếp xong, trù trừ một hồi, sau đó đi qua đứng trước mặt Đông Kình Trạm.
Con mắt sáng sáng.
"Chờ ta trở lại, cùng đi."
Âm thanh Đoạn Tĩnh Triết không hề chập trùng cứng ngắc để lộ ra từng tia hưng phấn.
Thủ lĩnh băng trộm không biết tại sao tinh lực thoáng chốc dâng lên, mặt nhất thời đỏ ửng.
Cũng may Đoạn Tĩnh Triết cũng không có dừng lại, nói xong câu đó liền xoay người ra ngoài.
Đông Kình Trạm vẫn cứng ngắc tại chỗ với gương mặt ửng đỏ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-sao-cung-nhan-vat-phan-dien-noi-chuyen-yeu-duong/397294/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.