Đinh Thiến chớp chớp mắt: “Ý cậu là gì?”
“Ý là, tự mình sẽ cho bản thân mình một lời giải thích.” Tô Dương đứng lên, “Mình đi hút thuốc đây, thay mình trông coi nhé.”
Đinh Thiến: “Cậu thật sự muốn hút à?”
Tô Dương lắc lắc điếu thuốc trong tay, nhưng ngoài miệng lại nói: “Lừa cậu thôi.” Cầm di động đi về phía một góc hẻo lánh ở khu vực hút thuốc.
Cô bấm một dãy số, qua thật lâu bên kia mới bắt máy, “Dương Dương, hôm nay không bận à?”
Tô Dương cười nói: “Bận chứ ạ, bận tới mức sắp mắc bệnh tim rồi, thím tư, thím có đang rảnh không?”
“Hôm nay thím không cần ngồi chẩn mạch, cũng không có ca giải phẫu nào, coi như là vậy đi.”
Tô Dương đi đến khu vực hút thuốc, tựa vào bàn gỗ ở bên cạnh, phía sau bàn gỗ là một mảnh rừng trúc xanh mượt.
Cô rút điếu thuốc ra, không châm lửa, đặt ở đầu ngón tay, nhẹ nhàng vân vê, nói trong di động: “Thím tư, một lát nữa con qua gặp thím.”
“Con bận tới mức chân không chạm đất, có thời gian để đến thăm thím không?”
Tô Dương: “Hôm nay nhờ phúc của một kẻ tiểu nhân mới có thể đến gặp thím, chúng ta gặp mặt rồi nói tiếp.”
Sau khi cúp điện thoại, cô ném điếu thuốc đã bị mình vân vê tới biến dạng vào thùng rác, xoay người chuẩn bị rời đi, còn chưa kịp cất bước, liền lui về phía sau.
Vẻ giận giữ vẫn bao hàm ở hai đầu lông mày, nhưng khóe miệng cô lại cong cong, cười mà như không cười: “Thì ra Cố ảnh đế còn có sở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-the-nao-de-khong-nho-han/29514/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.