Convert: Sakahara
Edit || Beta: Manh
Tưởng Bách Xuyên xuống nhà mua thuốc lá, dọc đường khó nén ý cười bên môi.
Cảm giác này khác với lúc Tô Dương đồng ý ở bên anh.
Mua thuốc xong, trên đường trở về, cuối cùng anh dằn lòng không nổi mà nhắn tin cho mẹ Tưởng: [Mẹ con ta giao dịch được không? Con báo cho mẹ một tin tốt, mẹ trả album lại cho con.]
Mẹ Tưởng thức dậy từ sáng sớm, khi bà đang chuẩn bị tập thể dục, chuông di động chợt reo lên.
Đọc tin nhắn xong, bà cười không khép miệng.
Tuy Tưởng Bách Xuyên chưa nói rõ, nhưng giữa đêm hôm khuya khoắt mà còn nhắn tin cho bà thì chứng tỏ anh đang kích động đến mức không ngủ được.
Mẹ Tưởng nhìn chồng mình: "Ai da, ngày ông chịu tội sắp tới rồi đấy."
Bố Tưởng thản nhiên liếc bà một cái, "Chịu tội cái gì mà chịu tội?"
Mẹ Tưởng: "Ông không cho Tô Dương vào cửa, sau này lại muốn cho con bé vào cửa, thế không phải chịu tội thì là gì? Với tính tình của con trai ông, nếu ông không tự mời Tô Dương về nhà thì nó sẽ không đưa con bé đến đâu."
Bố Tưởng "A" một tiếng, chẳng buồn đáp lời.
Mẹ Tưởng cười: "Ông thực sự không muốn biết sao?"
Bố Tưởng: "Không muốn."
Ông có thể đoán đó là chuyện gì, hai ngày trước, Tiểu Tứ cùng vợ đến nhà ăn cơm, kể chuyện Tô Dương tới bệnh viện.
Mẹ Tưởng lại cố tình không cho phép ông tự lừa mình dối người.
Bà cười nói: "Nếu sau này ông muốn gặp cháu trai của mình thì chắc phải viết giấy xin phép
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-the-nao-de-khong-nho-han/321375/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.