Sau khi chuyển đồ xong, cậu bé xuất hiện, cười hì hì xin lỗi cô.
Bạc Lỵ đang bận tâm chuyện khác nên không so đo với cậu ta.
Bữa trưa gồm món hầm và khoai tây, rất khó ăn. Món hầm chỉ có một chút muối, tỏa ra mùi tanh nồng. Chỉ có khoai tây là có thể nuốt được, nhưng vỏ không được gọt sạch.
Bạc Lỵ ăn mà suýt rơi nước mắt.
Bữa trưa cũng không phải hoàn toàn vô ích, ít nhất cô biết được cậu bé tên là John. Sau này nếu cậu ta lười biếng, cô có thể gọi tên mà quát nạt.
Giống như buổi sáng, Erik vẫn không xuất hiện.
Bạc Lỵ bắt đầu lo lắng, không biết cậu có gặp chuyện gì không — nếu hôm qua cậu chỉ là hồi quang phản chiếu thì cô phải làm sao để thoát khỏi đây?
Sau bữa trưa, đàn ông tụ tập hút thuốc và trò chuyện sôi nổi; phụ nữ thì dọn dẹp bát đĩa, vá quần áo. Có vài người vây quanh ba lô leo núi của cô, tìm cách mở nó ra.
Người quản lý cũng đến xem qua. Tuy nhiên ông ta không quá quan tâm đến ba lô, chỉ nói vài câu rồi bỏ đi.
Ánh nắng chiều xua tan màn sương mù dày đặc, tầm nhìn trở nên rộng mở.
Bạc Lỵ lúc này mới nhận ra, họ dường như đang cắm trại gần đầm lầy, không khí ẩm ướt như chiếc khăn ngâm nước, không xa có một con sông, nước sâu không thấy đáy, xanh đến rợn người, xung quanh là đám muỗi bay vo ve.
Bạc Lỵ biết bơi, nhưng nhảy xuống con sông này chẳng khác nào tự sát.
Hơn nữa, nhật ký
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-the-nao-de-ngan-nam-chinh-mat-kiem-soat/2475657/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.