Cỗ xe ngựa dừng lại trước biệt thự.
Bạc Lỵ nhảy xuống xe, giao xe ngựa cho người đánh xe rồi chỉnh lại váy đang xốc xếch và tiến về phía biệt thự.
Trong đại sảnh, ánh đèn mờ ảo, không thấy dấu hiệu có ai đã đến.
Bạc Lỵ cởi giày, nhẹ nhàng đặt lên thảm và đi chân trần về phía cầu thang.
Cầu thang tối om, hành lang càng đầy bóng tối.
Bạc Lỵ có cảm giác kỳ lạ như đang bị ánh mắt ai đó bao quanh — dường như Erik đang ẩn nấp trong những bóng tối đó, hiện diện khắp nơi, lạnh lùng và thờ ơ nhìn cô.
Cô không nhìn thấy bóng dáng của Erik, nhưng ngửi thấy mùi hương của cậu.
Mùi hương khô khốc nguy hiểm của cây bách hòa quyện với hormone nồng đậm, khiến tim cô đập nhanh hơn.
Như thể cậu đang âm thầm tiến đến gần cô.
Tim Bạc Lỵ đập mạnh một cái, cố tình dừng lại tại chỗ, chờ cậu đến gần.
Nhưng không ngờ, khi cô dừng lại, cảm giác bị theo dõi cũng biến mất.
Bạc Lỵ: “…”
Cô đành phải xoay nắm cửa và bước vào.
Phòng ngủ tối om, mọi thứ vẫn y nguyên như lúc cô rời đi.
Có vẻ Erik không lục lọi bất cứ thứ gì của cô.
Bạc Lỵ đi đến bàn học, định kéo ngăn kéo ra để kiểm tra đồ bên trong thì bất chợt cảm nhận được mùi hương quen thuộc đang áp sát.
Cô giật mình, quay đầu lại, trực diện với đôi mắt vàng kim.
Erik đang đứng sau lưng cô.
Không biết cậu đang nghĩ gì, đôi mắt như ngọn lửa vàng rực cháy, khiến cơ thể cô run rẩy kỳ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-the-nao-de-ngan-nam-chinh-mat-kiem-soat/2475725/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.