"Gì cơ?" Thu Minh Thù lập tức cảnh giác.
Từ khi gặp Hoàn Ý, y đã vô tình để lộ ra không ít manh mối. Tuy biết chuyện y là "Thần tiên ma quái mắt bảy màu" thì hắn đã sớm rõ, nhưng một tiểu thiếu gia sống an nhàn sung sướng của nước Trình như y, tại sao lại có năng lực chiến đấu thế này, vẫn là một câu hỏi cần lời giải thích hợp lý.
Cuối cùng cũng nhớ ra để hỏi rồi sao?
Thu Minh Thù bình tĩnh gật đầu: "Ngươi hỏi đi."
Hoàn Ý nghiêm túc nhìn y, trầm giọng: "Vì sao ngươi lại tránh né tiếp xúc cơ thể với người khác?"
Thu Minh Thù: "..."
Y vốn đã chuẩn bị cả đống lý do để giải thích về võ nghệ của mình, nhưng lại không ngờ Hoàn Ý lại hỏi một chuyện chẳng liên quan chút nào.
"Hửm?" Thu Minh Thù hơi ngẩn ra, ánh mắt đầy vẻ khó hiểu.
Không phải bây giờ là lúc nên tranh thủ khai thác y à?
Y vì bất ngờ mà im lặng mất một lúc, sau đó mới hỏi lại: "Ta lúc nào né tránh tiếp xúc với người khác?"
Theo y nhớ thì bản thân chưa từng để lộ thói quen này ra ngoài.
Hoàn Ý lắc đầu, giọng thấp xuống: "Không giống đâu. Ta cảm nhận được. Ngươi không phải kiểu xa cách người khác, thậm chí còn chủ động giao tiếp rất nhiều. Nhưng nếu có ai muốn chạm vào ngươi..."
Lời còn chưa dứt, Thu Minh Thù bỗng cảm thấy đầu ngón tay mình chạm phải một vùng da ấm áp.
Y giật mình, phản xạ đầu tiên là lập tức rụt tay lại. Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, y sực
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-the-nao-de-tang-diem-ky-nang-cho-mot-yeu-phi/2725193/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.