🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Ba tháng không gặp, lần này khi thấy lại Nhạn Tình, Thu Minh Thù chẳng có biểu cảm gì, ánh mắt nhìn hắn cũng phẳng lặng như mặt hồ không gợn sóng. 

Nhạn Tình khẽ mỉm cười, bước tới bên giường, cúi xuống vuốt nhẹ má y. Động tác hắn mềm nhẹ như đang dỗ dành, giọng nói cũng nhẹ tênh: 

"Nhìn kỹ thì bộ dạng này của ngươi cũng không tệ, trông đáng thương ra phết." 

Thu Minh Thù ngước mắt nhìn hắn, có lẽ vì cơ thể đang kiệt quệ mà ánh mắt y nhẹ bẫng, chẳng đọng lại trên người Nhạn Tình lâu hơn một khắc. 

Giọng Nhạn Tình vang lên bên tai y, như một lời dụ dỗ thì thầm: 

"Đừng lo, chẳng bao lâu nữa ngươi sẽ được giải thoát thôi. Vốn dĩ trên đời này chẳng có thứ tình cảm nào là vĩnh cửu, cả thế giới đều là giả dối, ngươi còn mong chờ thứ gì là thật sao?" 

Có vẻ lời này khiến hắn nhớ lại chuyện cũ, hắn ngồi xuống bên giường, ngước mắt nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, rồi lại quay sang quan sát Thu Minh Thù lúc này, giọng trầm xuống: 

"Ngươi trông có vẻ rất đau đớn. Nhưng không sao, ít nhất trước khi biến mất, ngươi cũng đã nhìn thấu bộ mặt thật của hoàng đế rồi." 

Nghe đến đây, cuối cùng Thu Minh Thù cũng có phản ứng. Y hơi nhếch môi, nụ cười mang theo ý giễu cợt. 

Nhạn Tình thì hoàn toàn đắm chìm trong suy nghĩ của mình, không hề nhận ra biểu cảm của y. Hắn khẽ giơ tay lên, trong lòng bàn tay đột nhiên xuất hiện một quả cầu sáng rực rỡ sắc màu. Hắn hạ giọng nói: 

"Ngươi xem, đây chính là sức mạnh của chúng ta." 

Động tác của hắn thu hút sự chú ý của Thu Minh Thù. Y khẽ nhíu mày, nhìn quả cầu sáng ấy đầy suy tư. 

Qua ánh sáng đó, y dường như trông thấy một vài hình ảnh không thuộc về thế giới này. Tựa như nó không đơn thuần chỉ là một luồng sáng, mà còn là một cánh cửa có thể xuyên qua thời không... 

Suy nghĩ này khiến ánh mắt Thu Minh Thù trầm xuống. Khi quay sang nhìn Nhạn Tình lần nữa, vẻ mặt y đã thay đổi. 

Nhạn Tình bật cười khẽ: 

"Tốt lắm, có vẻ ngươi đã hiểu ra rồi." 

Hắn chậm rãi nói tiếp: 

"Ta đã thu thập sức mạnh của hệ thống Yêu phi từ những kẻ khác để làm năng lượng, mở ra một con đường có thể dẫn đến vô số thế giới nhỏ. Đây là ý tưởng ta nảy ra sau khi nghiên cứu cách hệ thống đó thực hiện các giao dịch. Chỉ tiếc là hiện tại ta chưa đủ mạnh, nên cánh cửa này vẫn còn quá nhỏ, chưa thể cho người đi xuyên qua để đến thế giới khác. Nhưng ta tin rằng chẳng bao lâu nữa..." 

Hắn hạ mắt, lẩm bẩm: 

"Chẳng bao lâu nữa ta có thể rời khỏi thế giới này, đi tìm sự thật của vạn giới." 

Thu Minh Thù đã hiểu rõ mục đích của Nhạn Tình. Nhưng chính vì càng hiểu, y lại càng thấy nực cười. 

Y nhìn hắn, cười lạnh, trong mắt tràn đầy sự chế giễu. Rõ ràng, y chẳng hề tán đồng lời hắn nói.

"Thực ra ta cũng chẳng cần phí nhiều thời gian với ngươi. Ngươi vẫn chưa khai thác hệ thống một cách hoàn chỉnh, cũng chẳng thể đe dọa được ta." Nhạn Tình cười nhạt. "Nhìn ngươi bây giờ, ta cứ có cảm giác như đang nhìn lại chính mình trong quá khứ. Ngươi đúng là ngốc đến hết thuốc chữa, đến nước này rồi mà vẫn chưa chịu chết tâm. Chỉ tiếc là..." 

Chỉ tiếc là mọi thứ sắp kết thúc rồi. 

Thu Minh Thù đoán được hắn muốn nói gì. Tiếc là câu nói đó chưa kịp thốt ra. 

Bởi ngay khoảnh khắc mở miệng, ánh mắt Nhạn Tình bỗng dưng khựng lại. 

Hắn đang nhìn về phía ngoài cửa sổ. Ở đó có một gốc cây lớn, tán lá rậm rạp che khuất ánh đèn trong phòng, khiến góc ấy chìm trong bóng tối âm u. Nhưng lúc này, ngay chính nơi lẽ ra phải lạnh lẽo và trống trải ấy, lại có một bóng người cao gầy đứng đó. 

Nhạn Tình lập tức đờ ra, phản ứng đầu tiên của hắn không phải nhìn kỹ người nọ, mà là quay đầu về phía Thu Minh Thù. 

Thu Minh Thù nhướng mày, nụ cười mang theo ý khiêu khích, ánh mắt sáng lên vẻ tinh ranh hiếm thấy. 

Nhạn Tình chợt hiểu ra, giọng lạnh hẳn đi: "Các ngươi..." 

"Chúng ta chờ ngươi từ lâu rồi." Người đứng ngoài cửa sổ chậm rãi bước ra khỏi bóng tối—Hoàn Ý, người vốn được cho là đã rời khỏi hoàng cung. Nhìn dáng vẻ của hắn, rõ ràng đã phục sẵn bên ngoài từ trước, chỉ chờ Nhạn Tình tự chui đầu vào lưới. 

Sắc mặt Nhạn Tình sa sầm. Hắn nhìn chằm chằm Thu Minh Thù trên giường: "Hắn nhận ra ngươi từ khi nào? Ngươi còn tin hắn ư?" 

Thu Minh Thù chớp mắt, khóe môi vẫn giữ nguyên nụ cười. Ý tứ thế nào thì khỏi cần hỏi nữa. 

Y không nói được, cũng không thể trả lời Nhạn Tình. Nhưng Hoàn Ý thì có thể. Hắn đẩy cửa bước vào, chậm rãi lên tiếng: 

"Nếu ngươi hỏi ta nhận ra Minh Thù từ khi nào, thì chắc là từ lúc hắn bị Phó Uẩn Hòa đưa về hoàng cung nước Nghiêu. Ngay khoảnh khắc đầu tiên trông thấy y trong Cung Hoài Ngọc, ta đã biết." 

Nhạn Tình gần như lập tức buột miệng: "Không thể nào!" 

Hoàn Ý cười như bất lực, nhưng giọng điệu lại đầy cưng chiều: 

"Đúng là ban đầu không thể. Nhưng trùng hợp thay, Minh Thù rất giỏi thuật dịch dung. Vài tháng trước, y còn dạy các phi tần trong cung cách hóa trang. Khi đó, mỗi lần gặp ta, y đều dùng diện mạo khác—có lúc cải trang thành người hầu bên cạnh ta, có lúc là một gương mặt hoàn toàn xa lạ, luôn xuất hiện ở những nơi ta không ngờ tới nhất. Cũng nhờ thế mà ta dần học được cách nhận ra y dù y có hóa trang thế nào đi nữa." 

Nói đến đây, Hoàn Ý quả quyết: 

"Dù y có mang diện mạo gì, dù thân phận có khác biệt thế nào, chỉ cần ta nhìn thấy y, ta đều có thể nhận ra." 

Nhạn Tình nghe xong thì mặt mũi tái mét, lần đầu lộ ra vẻ hoảng loạn. Giống như niềm tin hắn giữ vững bao năm qua bỗng chốc bị phá nát, khiến hắn trở nên vô cùng chật vật: 

"Không thể nào! Ngươi làm sao có thể nhận ra hắn? Hắn chẳng còn chút gì giống với trước đây cả, sao ngươi có thể!" 

Hoàn Ý không vội tranh cãi. Giọng hắn vẫn bình tĩnh như cũ: 

"Là ánh mắt. Vẻ ngoài, vóc dáng có thể thay đổi, nhưng ánh mắt thì không. Ta đã quá quen thuộc với ánh mắt của Minh Thù rồi. Chỉ cần nhìn vào đôi mắt ấy, bất kể y mang diện mạo nào, ta đều nhận ra." 

Nhạn Tình vẫn không thể chấp nhận: 

"Bộ dạng này của hắn, dù cho ánh mắt có giống trước kia, ngươi có chắc chắn hắn là Thu Minh Thù không? Lỡ như ngươi nhận nhầm thì sao? Ngươi có gánh nổi hậu quả không?" 

Hoàn Ý đáp ngay: 

"Tất nhiên ta không thể chỉ dựa vào cảm giác của mình mà khẳng định. Dù sao thì chuyện hồn phách nhập vào thân xác người khác vốn xưa nay chưa từng có. Nếu ta phán đoán sai, sẽ bỏ lỡ cơ hội cứu Minh Thù. Thế nên ta mới tìm cách khác để xác nhận. Ta nhờ người liên lạc với Diêm Vũ, bảo hắn điều tra một số chuyện giúp ta." 

Hắn nhìn Nhạn Tình, chậm rãi nói: 

"Ta bảo Diêm Vũ tra về chuyện của Nhạn Phi của Tây Lục năm xưa. Và ta phát hiện, nhiều năm trước, Nhạn Phi cũng từng trải qua tình cảnh tương tự Minh Thù bây giờ." 

Nhắc đến chuyện cũ, ánh mắt Hoàn Ý phức tạp hẳn: 

"Dù đã qua rất lâu, nhiều tin tức chẳng thể xác thực nữa, nhưng có một chuyện khiến ta để tâm. Có ghi chép kể lại rằng, khi Nhạn Phi hôn mê, có một tên ăn mày mù đã lao vào hoàng cung, tìm gặp nữ hoàng, điên cuồng nói rằng hắn chính là Nhạn Phi" 

Sắc mặt Nhạn Tình lập tức đông cứng. Đôi mắt hắn đỏ lên—dấu hiệu của cơn giận dữ sắp bùng phát. 

Hoàn Ý nhìn ra hắn đang định ra tay, nhưng vẫn không ngừng lại, mà tiếp tục nói: 

"Thế nhưng, khi đó Nhạn Phi vẫn nằm trên giường, hôn mê bất tỉnh. Nữ hoàng làm sao tin nổi lời của một tên ăn mày? Thậm chí chẳng thèm nhìn kẻ đó lấy một lần, chỉ một lòng lo lắng cho Nhạn Phi. Vì thế, nữ hoàng chẳng hề do dự, lập tức sai người đánh gãy chân kẻ đó rồi ném ra khỏi hoàng cung."

Nghe đến đây, Nhạn Tình rốt cuộc không chịu nổi nữa, gần như nghiến răng bật ra từng chữ: 

"Câm miệng! Im đi! Đừng nói nữa!" 

Hoàn Ý nhìn hắn, chậm rãi nói với Thu Minh Thù đang nằm trên giường: 

"Xem ra ta đoán không sai. Người đó, đúng là ngươi." 

Thu Minh Thù khẽ ngẩn ra. Những chuyện này, ngay cả y cũng không rõ. Y nhớ lại lần đầu gặp Hoàn Ý với dáng vẻ này, khi đó y và hắn trò chuyện trong đình, mà trước đó hắn vừa mới gặp Diêm Vũ. Có lẽ từ lúc đó, hắn đã đoán được không ít rồi. 

Còn việc Nhạn Tình biến thành kẻ điên điên khùng khùng thế này, chắc chắn có liên quan đến trải nghiệm năm xưa của hắn. Thu Minh Thù xâu chuỗi lại mọi chuyện, lập tức hiểu ra chân tướng. 

Năm đó, Nhạn Tình hẳn cũng từng mất đi năng lực của hệ thống Yêu phi, khiến nó rơi vào trạng thái tiết kiệm năng lượng. Hệ thống đã tạo ra một cơ thể mới cho hắn, còn thân xác ban đầu thì rơi vào trạng thái hôn mê. Dựa theo lời Hoàn Ý, khi ấy Nhạn Tình không mất giọng nói mà là mất thị lực. Hắn tìm đủ mọi cách trở về hoàng cung, nói với nữ hoàng sự thật về mình. Đáng tiếc, nữ hoàng khi đó lại không nhận ra hắn. 

Những gì xảy ra sau đó, Thu Minh Thù không rõ. Chỉ biết rằng, bằng cách nào đó, Nhạn Tình đã trở về thân xác cũ, nhưng từ lúc đó, hắn đã không còn tin tưởng nữ hoàng nữa. 

Hoàn Ý bình tĩnh hỏi: 

"Vì ngươi từng trải qua chuyện đó, nên cũng muốn Minh Thù và ta phải chịu điều tương tự, đúng không?" 

Ánh mắt Nhạn Tình đầy độc địa. Hắn trừng Hoàn Ý, lạnh lùng đáp: 

"Ta chỉ muốn cho hắn thấy rằng tất cả những thứ này đều là giả dối!" 

"Không phải giả." Hoàn Ý lắc đầu. "Chỉ là ngươi đã dùng sai cách." 

Hắn ngừng lại giây lát, rồi sửa lại lời: 

"Năm đó, ngươi và nữ hoàng khai quốc của ta cũng đã sai cách. Nếu không, mọi chuyện đã không đi đến bước này." 

Câu nói ấy khiến Nhạn Tình sững sờ, mắt hắn khẽ rung lên. Rồi ngay sau đó, hắn gằn giọng: 

"Ngươi thì biết cái gì?! Ngươi chẳng hiểu gì hết! Chỉ nghe được vài ba câu chuyện đã vội đánh giá chúng ta sao?!" 

Hoàn Ý bình thản nói: 

"Ta từng nghe mẫu hoàng kể lại, rằng nữ hoàng khai quốc cả đời hối hận về một chuyện. Người còn để lại thư tay..." 

Hắn chưa kịp nói hết câu, Nhạn Tình đã tức giận cắt ngang, rồi vung tay chưởng thẳng về phía Thu Minh Thù. 

Lúc này, thân thể Thu Minh Thù đã hoàn toàn kiệt quệ, nhìn Nhạn Tình ra tay, y biết mình không có khả năng phản kháng. 

Nhưng Hoàn Ý thì không chần chừ chút nào. Hắn lập tức lướt đến bên giường, nhanh chóng ôm lấy Thu Minh Thù, bế y lên.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.