Lần này Hoàn Ý không ngăn y lại.
Hắn biết Thu Minh Thù làm gì cũng có lý do. Vừa rồi hắn chỉ là vừa bước vào đã thấy cảnh tượng quá sốc, bản năng lập tức ra tay cản y. Nhưng giờ y đã giải thích rồi, hắn cũng không còn lý do để ngăn cản nữa.
Lưỡi dao sắc bén lướt qua cánh tay Thu Minh Thù.
Làn da y trắng như tuyết, mịn màng đến mức tưởng chừng có thể tan ra dưới đầu ngón tay. Thế nhưng khi con dao cứa lên, hoàn toàn không có cảnh máu chảy đầm đìa như tưởng tượng.
Lưỡi dao vừa chạm vào da y đã lập tức bị bật ra, chỉ để lại một vệt trắng mờ do lực ma sát. Vệt trắng ấy cũng nhanh chóng biến mất, làn da trơn láng hệt như chưa từng bị tác động.
Thu Minh Thù ngẩng đầu lên, cười với Hoàn Ý: "Ngươi thấy chưa?"
Dù đã đoán trước nhưng tận mắt chứng kiến, Hoàn Ý vẫn không khỏi sửng sốt. Hắn đưa tay nắm lấy cánh tay y, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua vết dao vừa chạm vào, xác nhận y thực sự không hề bị thương mới khẽ hỏi: "Đao thương bất nhập?"
Thu Minh Thù lắc đầu, sửa lại: "Không chỉ vậy."
Dứt lời, y lui ra một bước, bắt đầu cởi áo.
Hoàn Ý nhìn động tác gọn gàng của y, môi mấp máy như định nói gì đó. Nhưng thấy Thu Minh Thù chỉ chăm chú vào chuyện của mình, không hề để ý đến ánh mắt hắn, Hoàn Ý lại thôi, chỉ lặng lẽ quan sát y.
Y rất nhanh đã cởi áo ngoài, rồi kéo vạt áo bên trong xuống, để lộ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-the-nao-de-tang-diem-ky-nang-cho-mot-yeu-phi/2725262/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.