Một cảm giác ngứa bắt đầu chạy dọc theo cột sống một đường nhảy lên tới cổ Lâm Duyệt Vi
"Đại khái...... Từ lúc em nói chị bị lãnh cảm."
Trước mắt Lâm Duyệt Vi tối sầm, nàng phải nắm chặt tay vịn sô pha, mới không để mình gục ngã.
"Lâm tiểu thư."
"Dạ."
Cố Nghiên Thu khẽ thở dài: "Trước sau chị không làm chuyện thẹn với lòng, vì sao em phải bịa đặt về chị như vậy?"
"Chị nghe em giải thích." Lâm Duyệt Vi tái mặt mà nói.
Cố Nghiên Thu hiển nhiên không tính dễ dàng buông tha cho nàng, ngồi xuống ở một bên trên sô pha, bày ra một bộ dáng nghiêm túc muốn nói chuyện với nhau.
Cô chỉ muốn xuống dưới cùng Lâm Duyệt Vi nói chuyện, thấy nàng vẫn còn gọi điện thoại bèn ở phía sau chờ, sao biết nàng càng nói lại càng thái quá, khiến Cố Nghiên Thu ngay từ đầu muốn nói chính sự đều quên hết, chỉ nhớ rõ nàng người ta nói mình bị lãnh cảm.
Ngay cả chuyện này mà cô còn không biết, sao Lâm Duyệt Vi lại biết?
Đầu óc Lâm Duyệt Vi lộn tùng phèo, vô luận như thế nào nàng bịa đặt là sự thật, còn bịa đặt loại chuyện tư mật như vậy, nếu đổi lại là bản thân nàng bị đâm một dao sau lưng như vậy, có lẽ hiện tại nàng đã sớm nổ tung, tương đối mà nói, Cố Nghiên Thu còn ôn tồn hỏi nàng hãy giải thích, đã đủ rộng lượng lắm rồi.
"Đầu tiên em vì những lời nói ban nãy mà xin lỗi, thực xin lỗi."
Cố Nghiên Thu hơi hơi nhướng mày, ý bảo nàng tiếp tục.
Lâm Duyệt Vi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-thi-lang-co/1722211/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.