Dịch: Tiêu Dao Miêu Các
Khoang xe rung lên. Lý Mục Ca đứng vững người, dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Dần dà những hoa cỏ cây cối của thời đại trước biến thành tro kiếp có thể đốt được. Những xưởng lò và xưởng luyện kia chính là dùng tro kiếp làm nhiên liệu để luyện hóa khoáng thạch, chế tạo đồ vật."
Tô Vân dò hỏi: "Hoa cỏ cây cối biến thành tro kiếp, vậy người của thời đại trước thì sao? Bọn họ biến thành cái gì?"
Lý Mục Ca chần chừ rồi lắc đầu đáp: "Điều này thì không rõ."
Phía trước dần sáng lên. Tô Vân nhìn qua ô cửa sổ, thấy trong bầu trời phương xa có từng tầng ánh sáng lơ lửng giữa không trung, xếp thành hàng từ trên xuống rất chỉnh tề.
Điều kỳ lạ hơn là những ánh sáng này không xếp thành một hàng, mà là hàng trăm hàng!
"Mục Ca học huynh, ánh sáng bên kia là gì vậy?" Tô Vân bèn hỏi.
Lý Mục Ca có chút ngại ngùng, nói: "Nếu không thấy ngại thì gọi ta là sư huynh đi, ta gọi các ngươi là sư đệ. Học huynh học đệ là cách gọi của người Đông Đô, còn ở Sóc Phương người ta đều gọi là sư huynh sư đệ."
Cách gọi học huynh học đệ này đám Tô Vân và Hoa Hồ đều đọc từ trong sách ở Táng Long Lăng, chứ bọn họ không biết thói quen ở Sóc Phương.
"Sách cổ ở Táng Long Lăng là do sĩ tử Thiên Đạo viện viết ra, chẳng lẽ Thiên Đạo viện không phải quan học của Sóc Phương, mà là của Đông Đô?" Tô Vân thầm nghĩ.
Lý Mục Ca liếc nhìn ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-uyen-hanh/2245635/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.