“Sự nhượng bộ khi nãy đã là điểm mấu chốt cuối cùng của tôi rồi đấy.” Cao Dương Thành nhắc nhở cô.
Ý anh là, lúc nãy ở trước mặt Vũ Phong, anh cho cô rời đi chỉ là vì không muốn Vũ Phong cho rằng cô là kẻ thứ ba đáng xấu hổ sao?
Hoàng Ngân thở dài, cuối cùng vẫn lên xe.
“Cảm ơn.”
Hoàng Ngân khẽ nói.
“Cài dây an toàn vào.” Cao Dương Thành liếc cô một phát, thản nhiên nhắc nhở.
Hoàng Ngân ngẩn ra, cười một cách lúng túng: “Xin lỗi. Tôi còn chưa quen lắm.”
Cô cảm thấy lòng mình chua chát.
Đúng vậy. Cô chưa bao giờ có thói quen chủ động cài dây an toàn. Bởi vì bốn năm trước, luôn là anh cúi người cài cho cô, thế nên tới tận bây giờ cô vẫn chưa quen với việc tự làm.
Quả nhiên, thói quen là một thứ thật đáng sợ. Nhưng đã bốn năm rồi, tại sao cô vẫn giữ nguyên thói quen này chứ?
Vì cô không thể thay đổi nó, hay là vì thật sự không muốn, không nỡ thay đổi?
Cao Dương Thành lái xe rất vững vàng, giống như con người anh vậy, chín chắn điềm tĩnh.
Hoàng Ngân tựa vào cửa sổ thủy tinh, kinh ngạc nhìn cảnh vật chạy lướt qua ngoài cửa, trong lòng hụt hẫng khó tả.
“Mỗi ngày cô tan tầm vào lúc mấy giờ?”
Đột nhiên, Cao Dương Thành hỏi cô.
Hoàng Ngân ngoảnh lại nhìn anh: “Sáu giờ.”
“Tôi hỏi việc bán rượu ấy.” Giọng Cao Dương Thành thản nhiên như trước.
Hoàng Ngân chần chờ một lúc rồi mới đáp lại rõ ràng: “Ba giờ sáng.”
Cao Dương Thành nhíu mày thật chặt: “Cô rất cần tiền
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-vo-bac-si/539916/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.