Cao Dương Thành cắt đứt toàn bộ đường dây điện thoại, ngay cả chuông cửa anh cũng gỡ pin ra. Anh tự giam mình trong nhà, không cho phép bất kỳ kẻ nào xông vào, đặc biệt là Đỗ Hoàng Ngân!
Hoàng Ngân nghe giọng anh trong điện thoại vẫn còn sung sức mới tạm yên lòng. Cô thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại cảm giác như trái tim bị khoét mất, trống rỗng đến mức khó chịu.
...
Sau hôm đó, hai người đã không gặp nhau mấy ngày rồi. Đã vậy, di động của Hoàng Ngân còn hỏng, hai người xem như mất liên hệ hoàn toàn.
Hôm đó, tại bệnh viện Vinmec, Cao Dương Thành đút hai tay vào túi áo blouse đi về hướng phòng cấp cứu, thấy Đỗ Hoàng Ngân chạy về phía anh với gương mặt đầy vội vã.
“Bác sĩ Cao!”
Cao Dương Thành lạnh nhạt nhìn lướt qua Hoàng Ngân song vẫn không dừng bước chân, “Tôi đang bận, có chuyện gì thì chờ tôi khám cấp cứu xong về nói.”
“Không được...” Nếu chờ anh khám cấp cứu xong thì quá muộn. Hoàng Ngân giữ chặt lấy tay anh, đôi mắt cô đỏ bừng, “Bác sĩ Cao, tôi van anh, hãy cứu mẹ tôi với.”
Cao Dương Thành vừa nghe vậy thì dừng bước, khẽ nghiêng người nhìn Hoàng Ngân, nhíu mày hỏi cô, “Có chuyện gì?”
Hoàng Ngân thấy cuối cùng anh cũng để ý đến cô bèn thở phào rồi nói, “Là thế này, mấy hôm trước mẹ tôi thấy chóng mặt hoa mắt liên tục, hôm kia thì đau quá không chịu nổi mới đến bệnh viện gần nhà để kiểm tra, kết quả bác sĩ ở đó phát hiện trong đầu mẹ tôi có khối u
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-vo-bac-si/540074/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.