Cô lại không biết sự cô đơn trong lòng đã hiển hiện rõ trong ánh mắt, để Cao Dương Thành thấy được điều đó.
Anh cúi đầu cười rộ lên, ngón tay vô tình lại như cố ý lần theo vết nước của cô, không ngừng xoa nắn cửa mình của cô...
“Anh cười cái gì?”
Hoàng Ngân đỏ mặt, xấu hổ hỏi anh.
Đối mặt với sự trêu ghẹo của anh, cô cắn chặt răng, không muốn để bản thân kêu thành tiếng.
“Cười cô vẫn chưa thỏa mãn!”
“Tôi không có!”
Hoàng Ngân ngụy biện.
Cô bỗng cảm thấy bụng dưới mát lạnh...
Bàn tay của anh tìm tòi, dễ dàng cởi quần lót trắng của cô, treo lơ lửng giữa chân cô đầy gợi cảm, đầy cám dỗ...
Đôi mắt của Cao Dương Thành hoàn toàn đắm chìm vào nó.
Ngay lập tức, anh hơi cúi người, cái lưỡi ấm nóng nhanh nhẹn ngậm lấy nhụy hoa ẩm ướt của Hoàng Ngân...
“A...”
Hoàng Ngân không kiềm chế nổi la lên, cơ thể mỏng manh nhạy cảm không ngừng run rẩy, tay phải theo bản năng níu chặt tấm trải giường, càng ngày càng chặt theo động tác liếm mút của anh...
“Dương Thành...”
Hoàng Ngân e lệ gọi anh: “Cao Dương Thành...”
Đầu lưỡi ấm của anh như ngọn lửa, những nơi được chạm đến đều bốc lên sức nóng nhạy cảm như thiêu đốt khiến cơ thể Hoàng Ngân run rẩy kịch liệt, toàn thân nhanh chóng đỏ ửng lên.
Khi thì anh liếm láp, khi thì anh ngậm mút, thậm chí còn mạnh mẽ dùng đầu lưỡi ấn sâu vào cửa mình nhạy cảm của Hoàng Ngân khiến cơ thể cô co rút vì phấn khích.
Cô như một đống bùn nhão vậy, bất
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-vo-bac-si/540088/chuong-106.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.