Nghĩ đến cuộc phản loạn của Thuận Vương, đêm ấy nhà Vua không hề chợp mắt. Sáng hôm sau, Người dậy sớm truyền gọi Tổng thái giám vào hầu.
Từ trước tới nay, chưa bao giờ bị triệu gấp như vậy, Lý Tuyên Kinh ngạc, hồi hộp lo âu không hiểu có sự gì nguy bách. Họ Lý đoán rằng có lẽ bọn Hồng Trường Hải hành động vụng về để nhà Vua nghi ngờ chi đây nên triệu vào chất vấn. Vừa đi vừa lo, Lý Tuyên vào tới điện Khánh Hòa nhận thấy Hoàng đế đã gọn gang sửa soạn lâm triều, duy có cặp mắt sâu trũng lại như kẻ mất ngủ, đang lặng lẽ nhìn mình một cách kỳ quặc.
Lý Tuyên lo sợ, triều kiến xong khép nép đứng sang bên.
Vua lặng lẽ nhìn người bề tôi trung thành hồi lâu :
- Khanh vào cung được bao năm rồi? Còn nhớ không?
Mỗi tiếng nói là một nhát búa đập lên đầu, Lý Tuyên không hiểu càng lo sợ hơn :
- Muôn tâu, hạ thần năm nay năm mươi mốt tuổi, tính ra nhập cung vừa được ba mươi ba năm từ hồi còn Tiên đế.
Vua sẽ gật đầu :
- Tiên đế và chính Trẫm đây có bạc đãi khanh một ngày nào không?
Lý Tuyên nghĩ thầm: "Đúng Hồng Trường Hải làm bại lộ rồi!", toát mồ hôi :
- Muôn tâu, nhờ phúc ấm của tiền nhân, hạ thần rất được ưu đãi.
- Trẫm vẫn có thể trông cậy được ở lòng trung, nghĩa của khanh chớ?
- Dạ, dù Người có hạ lệnh cho nhảy vào nước, lửa, hạ thần cũng chẳng từ nan.
Lý Tuyên kín đáo nhìn, thấy Vua mỉm cười, mới tạm an
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lam-y-nu-hiep/387917/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.