"Ở lại?" Vương Tuấn Khải nhíu mày hỏi lại lần nữa để chắc chắn mình không nghe nhầm
"..Dạ" cậu khẽ gật đầu
"Tại sao tôi phải để cậu ở trong nhà mình?"
Hắn bắt chéo chân, hai tay khoanh trước ngực dáng vẻ khá mong chờ câu trả lời. Trong đầu hắn đang phác họa ra một cái kế hoạch đổi đời rẻ tiền và ngu xuẩn của cậu. Đùa à? hắn sao có thể để người thấp kém như cậu ngang nhiên đi đi lại lại trong nhà chứ? Cái con người nhỏ bé kia đang muốn chơi trò thừa nước đục thả câu với ai vậy?
Vương Nguyên nuốt nước bọt, cậu còn chưa tin mình dám nói ra câu đó. Nhưng hiện giờ trong người một đồng cũng không có, đường xá không rành lại càng không thể làm gánh nặng cho bác Ngô. Nghĩ tới nhiêu đó cậu vội mở miệng khẩn thiết cầu xin.
"Tôi mới vừa ở quê lên sáng nay…tôi..hiện giờ không có chỗ đi. Cậu chủ cho tôi ở lại, trừ bớt tiền lương cũng được. Tôi chỉ ngủ trong bếp thôi. Ăn uống tôi sẽ tự túc. Cậu chủ cho tôi ngủ lại là được rồi. Sai bảo gì tôi cũng làm, lúc nào cậu chủ cần gì tôi cũng có mặt"
Hắn nhướng mày nhìn cậu, hơi ngạc nhiên vì lời cầu xin của cậu. Hắn không phải loại nhẫn tâm nhưng cũng không quan tâm tới vấn đề của người khác. Cái chuyện vô gia cư của cậu hắn không coi đó là lí do chính đáng nhưng cái đáng để hắn lưu tâm đó là lúc nào hắn cần sai bảo thì cậu có mặt. Hắn thường hay làm việc khuya cũng cần người pha café thay
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lan-nua-yeu-anh/1509497/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.