Có lẽ đây là lần đầu tiên Vương Tuấn Khải im lặng đứng trước cậu như vậy. Hắn nhìn chằm chằm vật dưới chân mình. Từ kiểu dáng, màu sắc tới giấy tờ bên trong đúng là ví của hắn.
Vương Nguyên tròn mắt nhìn hắn cúi người từ từ nhặt cái ví dưới đất lên, cậu mím môi nghĩ ngợi nhưng sao nó lại văng từ trong túi của cậu ra? cậu làm gì có cái ví nào đẹp như thế?
"Vương Nguyên. Đây là cái gì?"
Giọng hắn đanh lại, trầm lạnh hơn mọi khi rất nhiều. Vương Nguyên linh cảm có gì đó bất ổn, lắp bắp trả lời
" Dạ..ví tiền"
"Tại sao ví của tôi lại ở trong túi xách của cậu?"
Cả người cậu đông cứng, lạnh toát. Câu nói vừa rồi của hắn như ai giáng một búa vào đầu cậu vậy. Cậu bàng hoàng nhìn trân trối vào cái ví trong tay hắn, môi run rẩy rất lâu mới có thể thốt ra vài chữ
"Tôi..c..cái đó…tôi không..biết"
"CẬU NÓI CẬU KHÔNG BIẾT? CHÍNH MẮT TÔI NHÌN THẤY NÓ TỪ TRONG TÚI CỦA CẬU RƠI RA. CẬU CÒN DÁM CÃI?" hắn bất ngờ hét lớn
"Không có, tôi…tôi thật sự không biết gì cả" Vương Nguyên ngồi bệt dưới sàn lắc đầu liên tục
" Cậu ghê gớm thật đấy, tháng trước bị tôi trừ lương, đâm ra túng thiếu nên lớn gan phải không?" hắn ngồi xổm xuống trước mặt cậu, nhếch mép hỏi
"Không phải. Cậu chủ tin tôi đi, tôi không có lấy. Thật sự tôi.."
CHÁT.
Hắn ngưng nụ cười khinh bỉ, nghiến răng giáng xuống mặt cậu một cú tát hết sức mình. Cậu nằm sóng soài trên sàn nhà, khóe môi rách tươm.
"Đồ đê tiện,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lan-nua-yeu-anh/1509511/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.