Bóng tối mơ hồi chỉ còn sót lại tiếng thở hổn hển, không khí nồng nặc mùi dâm mỹ, dịch thể màu trắng sữa dính vào váy của Lương Nguyệt Loan, mấy giọt bắn ra phía bên hông chậm rãi trượt xuống da đùi, lạnh lạnh, dính dính, có chút ngứa.
Cầu thang từ tầng 1 lên tầng 2 không tính là quá cao, nhưng đi khá tốn thời gian.
Tiết Duật từ chối cho cô cơ hội dù chỉ một phút để tỉnh lại từ trong dục vọng của mình, thậm chí lúc đi lên lầu màn hôn hít cũng chưa từng gián đoạn qua. Cô bị bức bách tới mức không ngừng tiến về phía trước. Mém chút nữa là té nhào anh mới ẵm cô lên ôm cô đi vào phòng ngủ.
Cửa sổ mở toang và rèm cửa bị gió thổi tung lên.
Cơn mưa mùa hạ luôn ập đến không hề báo trước, cành cây xào xạc, Lương Nguyệt Loan hoảng hốt nghe thấy tiếng người qua lại bên ngoài cùng tiếng nói chuyện của người đi đường ở con đường gần đó truyền lại.
“Tắm rửa thôi.”
Tiết Duật từ dưới chân cô sờ thấy một vùng ẩm ướt trượt, thấp giọng cười nói: “Đi tắm đi, anh tắm cho em.”
Anh đã bắn một lần, bình tĩnh hơn nhiều.
Sau khi nước ấm, anh kéo cô vào đứng dưới vòi hoa sen, mò tới mở khóa kéo ở eo bên của chiếc váy xếp ly, chiếc váy rơi xuống chân cô, vật cản cuối cùng cũng bị cởi ra.
Cô nghiêng đầu tránh nụ hôn của anh, hít một hơi thật sâu, anh cũng níu kéo quá phận, môi lưỡi hôn xuống chiếc cổ xinh đẹp, rồi tiếp tục lướt xuống đến cặp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lan-vay-a-tu-that-lam/692670/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.