"Chúc Thảo Nhĩ, em rất căng thẳng?" Hôn Hiểu cảm nhận được sự thay đổi của tôi.
"Căng thẳng? ... Em, em không mà." Tôi dối lòng phủ nhận.
"Vậy vì sao em nắm chặt tay anh?"
Tôi cúi đầu, quả nhiên, phát hiện mình đang ra sức cấu chặt cánh tay Hôn Hiểu, cuống cả lên không rời, dấu móng tay còn lưu lại, không rửa sạch chứng cứ.
"Không sao, đừng miễn cưỡng. Anh có thể đợi, cho tới ngày em bằng lòng." Hôn Hiểu cười dịu dàng, vuốt nhẹ tóc tôi, đứng lên về nhà.
Tôi dựa vào ghế sô fa, trong lòng bất giác thở phào, nhưng có một cảm giác không nói ra được... hơi hơi trống rỗng.
Không biết vì sao, trong đầu đột nhiên hiện ra khoảnh khắc tôi trúng đạn, gương mặt nhợt nhạt của Hôn Hiểu, sắc mặt tuyệt vọng đó.
Thực ra, tôi chưa từng nói với người khác, trong nháy mắt tưởng mất mạng, trong lòng dâng lên cảm giác hối hận, hối hận không trân trọng từng phút từng giây bên Hôn Hiểu. Cho dù chúng tôi thường cãi nhau, nhưng những ngày tháng bên anh, tôi luôn vui vẻ.
Tôi đứng lên, nói với Hôn Hiểu: "Em bằng lòng."
Hôn Hiểu quay người, nhìn sâu vào mắt tôi.
Tôi thở một hơi, toét miệng cười: "Trang Hôn Hiểu, em cam tâm tình nguyện thực thi thỏa thuận."
Tắm xong, bước vào phòng ngủ, phát hiện Hôn Hiểu đã ngồi bên giường chờ đợi.
"Tới đây nào." Anh vỗ vỗ bên cạnh.
Tôi nghe lời ngồi xuống cạnh anh.
Tuy bình thường gào thét ai cũng lợi hại hơn ai, nhưng đến thời khắc quan trọng, tôi lại thành con tôm mềm, hai tay đan nhau, cúi đầu.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lang-gieng-hac-am/2394581/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.