Hóa ra là yêu nữ, oa, cực phẩm thế gian, đàn ông nào không muốn chứ, chả trách có thể kêu Tiểu Mộ Nhị nhà chúng ta thương nhớ như vậy.
Hơn nữa dù sao cũng là tình đầu của người ta, tôi không đành lòng tàn nhẫn, chỉ an ủi anh: "Mộ Nhị, chuyện tình cảm chỉ có thể người trong cuộc mới có tư cách đánh giá. Có điều tình yêu vốn dĩ là một chuyện rất đẫm máu, 1/4 số người có thể bị chết vì thổ huyết, 2/4 số người có thể bị gãy xương thương cốt, số còn lại có thể bầm tím, bôi thuốc Vân Nam là khỏi, người thực sự không bị tổn hại một cọng tóc nào đã hiếm lại càng hiếm. Vì thế, tất cả xem sự lựa chọn của anh, chỉ cần thời gian trôi qua, bản thân sẽ không hối hận, quyết định này là chính xác.
Mộ Nhị gật gật đầu, nhưng sắc mặt vẫn không sáng sủa.
Tôi hết kế sách rồi, nhìn đồng hồ, cảm thấy đến lúc đi xem kết cục chiến đấu giữa cha con Chí Chí và Hoa Thành, liền phủi phủi mông, nói tạm biệt Mộ Nhị, rời đi.
Rón ra rón rén tới cửa phòng, vẫn chưa bắt đầu nghe trộm, bên trong liền vọng lại giọng cha Chí Chí: "Thảo nha đầu, đừng trốn nữa, vào đi."
Tôi lè lưỡi, cụ nhà vẫn lợi hại vậy, vội vàng mở cửa bước vào.
Căn phòng của cụ nhà rất đơn giản theo phong cách cổ, một giá sách bằng gỗ mây, chưa đầy các sách quý võ học, trên bàn sách gỗ cây lê bày bút nghiên giấy mực, trên trường treo đầy văn chương các nhà văn nổi tiếng.
Tôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lang-gieng-hac-am/2394904/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.