Nhưng chỉ kêu được 3 giây, Lâm Hôn Hiểu liền bịt miệng tôi lại, "Cô ồn quá." Cậu ta nói.
Tôi vội ngồi dậy, lấy chăn ôm trước ngực, nói năng lộn xộn: "Cậu, cậu, cậu..... tôi, tôi, tôi...... chúng ta, chúng ta......"
Cậu ta cũng chống người, xoa xoa mũi, thong thả nói: "Tôi biết cô đang nói, nhưng một câu tôi nghe cũng không hiểu."
Tôi vội vàng hít sâu vài cái, để bản thân bình tĩnh lại: "Cậu làm gì mà ngủ bên cạnh tôi?"
"Cô bị sốt."
"Sau đó?"
"Tôi chăm sóc cô."
"Tôi nhớ! Nhưng sau đó?"
"Sau đó tôi buồn ngủ, hơn nữa cô chỉ có một cái giường, vì vậy......"
Tôi hít hơi lạnh: "Vì vậy cậu liền ngủ?"
Cậu ta liếc tôi một cái: "Bằng không? Lẽ nào mùa đông lạnh ngủ dưới đất?"
"Cậu có thể về nhà mình ngủ."
Cậu ta nói nhạt: "Thế phiền quá."
"......"
Như vậy đó, giấc ngủ đầu tiên của tôi bị hiến dâng đi rồi.
Hơn nữa, đối tượng đó thờ ơ như không.
Thật là, tháng giêng gặp lại chuyện này, bị một chữ thảm chứ còn gì.
(ít nhất cũng phải 2)
Mấy ngày sau, Lâm Hôn Hiểu vẫn như trước, đến giờ ăn liền đúng giờ ngồi trong phòng ăn nhà tôi. Chỉ là, sau khi ăn cơm xong, tên này cũng thích ỳ ra ở đây, mỗi lần tôi đều phải ba lần năm lượt đuổi cậu ta đi. Hơn nữa, vừa hỏi đến chuyện liên quan tới cậu ta thì đều lơ đi, kỳ cục.
Những lời này không nhắc tới, đơn giản chỉ nói chính mình, ban đầu tưởng ỳ ra ở nhà thì trăm sự không lo lắng, ai ngờ cái đến thì vứt cũng không xong.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lang-gieng-hac-am/2394920/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.