Editor: cuopbienmap
Cựu triều nằm giữa thị và phường, xây bao quanh bằng tường gạch, cửa được đặt ở tứ phương, cửa thành được gọi là “Hội” (phố xá),còn thổ ngữ nơi đây gọi hội thành “Hôi” (bụi),nên thành thử xuất hiện danh xưng Tây Hôi Môn (cổng bụi Tây),Đông Hôi Môn (cổng bụi đông).
Thị dùng cho làm ăn, phường là khu dân cư. Triều đại này giải trừ cách trở của thị phường, cửa hàng mở ngay trong khu dân cư, chỉ còn bức tường kia vẫn được lưu giữ.
Tây Hôi Môn nối thẳng bên ngoài nha môn, khu đấy toàn các hộ gia đình là dân thường, cuộc sống đại khái cũng không mấy khó khăn, sát bên bức tường chính là gia đình khó khăn nhất – Lý Nhị Côn đang sinh sống.
Lý Nhị Côn là một thủy thủ, hai năm trước theo thuyền biển ra khơi, mãi không có tin tức, rất nhiều thủy thủ đã mất liên lạc, đại để đều đã chết. Đi biển vốn cực kỳ nguy hiểm, mưa to gió lớn, lạc đường va vào đá ngầm, cả người lẫn thuyền đều chìm xuống; hay khi đụng phải cướp biển, bị chúng trói sống ném xuống biển rộng nuôi cá. Trong đại dương bao la, không ai hay biết, tin tức liền đứt đoạn.
Lý thê A Vân một mình tần tảo nuôi nấng hai con, một đứa mười tuổi, nam hài, tên Lý Quả, một đứa chưa tới hai tuổi, con gái, gọi Quả Muội.
Sáng sớm ngày thu, một hàng ngũ rầm rập từ ngoài nha môn tới Tây Hôi Môn, vị quan sai mở đường diện y phục chỉnh tề, vị quan sau là một nam tử đang ngồi trên tuấn mã, nam
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lang-gieng/1377404/quyen-1-chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.