Mộ Hoan ngượng ngùng gật đầu hai cái, kích động vặn muốn rách tay áo.
A Ba Đáp Thấu Á Viên nhìn tay áo của nàng cười nói: “A Hoan, rách rồi sẽ không biết tự khâu đâu, có phải muốn đòi sính lễ may y phục mới rồi không?”
“A!” Mộ Hoan thẹn quá hóa giận vung tay đánh nàng một cái, bất quá trong người mang bệnh đánh cũng nhẹ như phủi bụi: “Ngươi trêu chọc ta?”
“Vẫn còn sốt.”
Đang vui vẻ đây đột nhiên chó nhỏ nghiêm túc trở lại, cúi đầu cọ mặt vào trán nàng kiểm tra nhiệt độ. Mộ Hoan tất nhiên phối hợp, vòng tay yếu ớt câu chặt cổ ý trung nhân, nguyện ý dựa dẫm không chút phòng bị.
A Ba Đáp Thấu Á Viên phi thường hài lòng, cọ tiếp vào gò má nàng hai cái dỗ dành.
Mộ Hoan sợ nhột liên tục né tránh: “Đừng mà, hảo dương.”
“Đêm qua cũng dỗ dành như vậy không nghe nàng nói thế.”
“Đêm qua!?” Mộ Hoan kinh hỉ chụp lấy hai vai nàng: “Đêm qua thật sự ngươi ở bên cạnh, không phải mộng?”
“Không biết tình lang ở bên cạnh có phải đáng phạt không?”
“Vậy còn đêm mưa hôm đó, chính ngươi cứu ta ra khỏi khu rừng.”
A Ba Đáp Thấu Á Viên không trả lời, chỉ cong mắt mỉm cười.
“Quả nhiên là ngươi! Ta thật không có nhìn lầm!!” Mộ Hoan mừng rỡ vùi đầu vào hõm cổ nàng dụi dụi: “Á Viên thật sự không đành lòng để ta gặp nguy hiểm, nhất định là như thế.”
“Phải trách nàng nửa đêm nửa hôm đi lung tung để rồi mất tích, có biết ta lo lắng thế nào không hả?”
“Ta không phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lang-hau-truyen-ki/1154101/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.