Ở vị trí này dễ dàng nghe hai người kia nói chuyện.
“Lão bản, ngài đừng giấu đồ tốt nữa, bọn ta biết được chỗ ngài có đoạn Phụng Chiêu Hạc, mau mau lấy ra cho bọn ta đi.”
“Ây da, lão cô cô của ta ơi, các người đều biết Phụng Chiêu Hạc là cống phẩm của triều đình, bổn tiệm làm sao có thể nghênh được về đây?”
“Ta nghe nói ngươi ở chỗ công công quản sự mua về được, cứ nói giá đi, bao nhiêu ta cũng mua được.”
Mộ Hoan nghe rõ ràng không sót một chữ, quay sang Hỉ Tâm nói: “Lấy vào đây.”
Hỉ Tâm vâng dạ nhận mệnh, vội vàng rời khỏi tiệm ra ngoài xe ngựa phân phó gia đinh mang đồ vật của chủ tử vào. Lão bản hồ đồ nhìn theo, vừa vặn phát hiện gia đinh khiêng hai rương lớn đặt trước mặt hắn, lần lượt mở nắp từng rương.
Nguyên lai là hoàng kim, hai rương đầy hoàng kim.
Hai mắt lão bản lóe sáng, nhưng vẫn nghi hoặc nhìn sang Mộ Hoan: “Ngươi là ai?”
“Đừng hỏi nhiều, mang Phụng Chiêu Hạc ra, toàn bộ đều là của ngươi.”
“Nếu ngươi không nói rõ, ta tuyệt đối không lấy ra!”
Mộ Hoan khe khẽ bật cười, chậm rãi mở miệng: “Biết chưa chắc đã là tốt, lão bản, hiểu ý ta rồi chứ?”
“Ngươi…”
Lão bản tỉ mỉ đánh giá một lượt Mộ Hoan, mười phần thì chín phần là nữ nô của hào môn nào đó được phái đến mua Phụng Chiêu Hạc. Khí chất rõ ràng bất đồng với những nữ nô khác, có lẽ là nữ nô của phủ đệ hoàng thân nào đó, cũng có thể là người từ Tử Tước, Công
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lang-hau-truyen-ki/1154343/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.