Từ nhỏ Bùi Ý đã biết, hắn ở nhà không được coi trọng.
Thái mẫu thương tỷ tỷ nhất, mà đại ca từ khi sinh ra đã ốm yếu, cha và nương luôn ân cần hỏi han, vây quanh huynh ấy.
Mười ba tuổi hắn tới doanh trại ở biên cương phía Bắc, trà trộn trong một đám người thô lỗ lớn tuổi hơn hắn rất nhiều, nghe bọn họ mắng chửi người khác, xem bọn họ đánh nhau, mở mồm ra là văng lời tục tĩu.
Mà hắn thì chỉ là kẻ gọi là đến, xua tay là đi.
Một tên lính mới, nếu không nghe lời sẽ bị đá rất thảm hại.
Thân thể hắn luôn cường tráng, thế nhưng năm thứ hai ở quân doanh lại bỗng nhiên đổ bệnh nặng.
Có thể là không thích nghi được với khí hậu trong suốt một thời gian dài, cũng có thể là quá rét.
Sau đó hắn lâm vào cơn mê man, mơ thấy rất nhiều chuyện hồi còn bé.
Trước khi nhà mở cửa tiệm, thực ra bọn họ sống rất kham khổ.
Tỷ tỷ là người thích khoe khoang, cái gì cũng muốn thứ tốt.
Còn đại ca thì phải đến trường, học phí cũng không hề rẻ.
Hắn cũng muốn đọc sách, có lần nói với cha, cha lại bảo: “Đọc sách thì có ích gì, mai mốt cha sẽ truyền lại cửa hàng cho con, con cứ an tâm học làm tào phớ với cha, sau này gia sản nhà ta đều là của con hết.”
Đọc sách sao lại không có ích gì chứ?
Tất cả đều thấp hèn, chỉ có đọc sách cao (1),đây là điều đại ca chính miệng nói cho hắn nghe.
(1) Trích từ bài thơ đầu tiên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lang-hoai-huu-ngoc/396784/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.