Quân Thiên Tú bĩu môi, nhìn sang Lưu Minh cười nói: “Tiểu thư, xin hỏi trong Ngũ Tà Môn có hay không nơi như vậy?”
Lưu Tử Tinh: “! ”
Tự tìm đường chết, tự tìm đường chết!.
Lưu Minh mỉm cười, cả hai bắt đầu đàm đạo!
Nhíu mày một cái, Lưu Tử Tinh phô diễn ra dữ tợn nhất khuôn mặt, bóp lấy miệng của Từ Ánh Khai hắn lạnh lùng nói: “Nói ra những gì ngươi biết!!”
Từ Ánh Khai mẹ nó tức đến khóc, lão tử đã đầu hàng được không? Đối với tù nhân cũng phải nhẹ nhàng một chút a!
“Ô ô ô các ngươi quá khinh người, ta nói được chưa!” Nam nhân không bao giờ rơi lệ, nếu có thì đó là do bụi bay vào mắt mà thôi!
Lưu Tử Tinh sờ sờ đầu, ta có làm gì sai sao?
Phệ Thiên: “Sai không phải tại ngươi! Mà sai ở đây là do ngươi làm quá lố!”
Lưu Tử Tinh: “Mẹ nó có khác nhau sao?”
Từ Ánh Khai khóc không ra nước mắt nhìn một người một chó đàm đạo, hắn cảm thấy chính mình như người vô hình, không! Thậm chí so súc vật còn không bằng!
Tống Tuyền Vi đi tới, Từ Ánh Khai ánh mắt mơ hồ, cảm giác chính mình như nhìn thấy nữ thần, chẳng lẽ là do tâm lương thiện nên muốn an ủi ta sao?
Tống Tuyền Vi không nói gì, lấy ra một viên đan dược.
Từ Ánh Khai cảm động mở miệng ra, nuốt đan dược vào người.
“Đa! Đa tạ! ” Hắn cảm ơn, ánh mắt nhìn chằm chằm Tống Tuyền Vi!
Lưu Tử Tinh đi tới, kỳ quái hỏi: “Ngươi cho hắn uống thứ gì?”
“Độc dược.
”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lang-le-rut-vong-quay-may-man-doi-ngay-quay/2141522/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.