Họ tìm đến nhà nghỉ, kéo theo chiếc vali chòng chành, giữa những bông tuyết rơi xào xạc, trên người còn vương lại mùi súp thịt dê phảng phất.
Vừa bước vào phòng, đập vào mắt là một tấm gương toàn thân hẹp và dài.
Tấm gương đã cũ, mặt kính ố vàng, phản chiếu hình ảnh hai kẻ quần áo nhàu nhĩ bẩn thỉu, gương mặt mỏi mệt cùng dáng vẻ phong trần.
Trông họ chẳng khác nào một cặp đôi khốn khổ, xách theo hành lý chạy trốn trong đêm đen gió lớn, rồi lại vì cãi vã mà vứt vali giữa đường quốc lộ, cuối cùng sau một màn "em hận tôi yêu" đẫm lệ lại phải muối mặt nhặt nó về.
Một so sánh lỗi thời chợt lóe lên trong đầu.
Phó Đinh Lê nhìn hai bóng người mờ ảo trong gương mà bật cười. Cô nhớ đến Chúc Mộc Tử và Amanda, những người mà cô đã từng ví von là "cặp đôi liều mạng".
Rồi cô lại thấy mình thật buồn cười, toàn thân vẫn còn đau âm ỉ, thế mà vẫn có tâm trí để so sánh.
Khổng Lê Diên chú ý đến nụ cười của cô, từ trong tấm gương vỡ nát nhìn cô chằm chằm:
"Cô cười cái gì?"
"Không có gì, chỉ là sợ cô ở không quen, chỗ này nhỏ quá."
Phó Đinh Lê buông tay khỏi chiếc vali, để món hành lý mà cả hai cùng nhau xách đến nằm sõng soài trên sàn, tiện tay đặt chiếc túi ni lông vừa xách từ siêu thị lên trên.
Cô quan sát căn phòng nhỏ.
Căn phòng trọ này được người dẫn đường thuê tạm trong nhà của một người dân địa phương, cả căn phòng bốc lên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lang-man-nghich-bien-van-doc/2970192/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.