Khương Thanh Tố còn đang ngây người, thì Thẩm Trường Thích đã từ biệt Chung Lưu xong, chạy tới, than một tiếng: “Ta chỉ nói với tên ngốc đó vài câu, các ngài đã không đợi ta rồi. Hại ta lại tốn thêm một đạo phù. Bạch đại nhân, ngài giúp ta xin Vô Thường đại nhân hai đạo nữa đi, ngài xin thì ngài ấy sẽ cho mà.”
Khương Thanh Tố nhìn bóng áo đen vừa khuất trên cầu, chớp chớp mắt rồi nhìn Thẩm Trường Thích: “Ta… ta có đẹp không?”
Thẩm Trường Thích lùi một bước, tay ôm ngực như phòng bị: “Ngài… ngài định làm gì ta?”
Khương Thanh Tố phẩy tay: “Dù ta có định làm gì cũng chẳng đến lượt ngươi, chỉ cần thành thật trả lời là được.”
Thẩm Trường Thích thở phào, hắn nào dám tranh người với Hắc Bá Vương, liền gật đầu: “Đẹp chứ.”
“So với núi xanh nước biếc thì sao?” Khương Thanh Tố thấy chưa đủ, liền chỉ xuống những hồn phách dưới cầu hỏi: “So với họ thì sao?”
Thẩm Trường Thích ngẩn ra, đáp: “Đẹp hơn họ, nhưng mà… nói thật, không bằng Phượng Kiều Nương. Lần đầu ta gặp nàng, ta sững sờ luôn.”
“Phượng Kiều Nương là ai?” Khương Thanh Tố nhíu mày, thầm nghĩ mấy chuyện gì kỳ quặc đây.
Thẩm Trường Thích “ồ” một tiếng, nói: “Phượng Kiều Nương là hoa khôi của kỹ viện, qua đây bảy năm trước. Nhưng đừng khinh nàng vì là kỹ nữ, nàng chỉ bán nghệ không bán thân. Vì bị ép nên mới tự vẫn bằng thuốc độc. Khi nàng tới, vừa hay gặp vị Bạch đại nhân tiền nhiệm, ôi chao, ông ấy mê nàng đến nỗi từ quan đuổi theo nàng đi đầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lang-nghe-vo-thuong-noi-on-tam/2746569/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.