Miệng của Thẩm Trường Thích bị phong lại, chắc chắn không thể ăn uống gì, Khương Thanh Tố liền kéo Đơn Tà ra ngoài dùng bữa, để mặc hắn một mình trong khách điếm.
Khương Thanh Tố dẫn Đơn Tà ra khỏi khách điếm, trên đường đi kể lại chuyện ban ngày trong Đại Lý Tự đã xem qua thư tín cùng vật chứng vu oan. Đơn Tà nhướng mày:
“Vu oan nàng tư tình với tướng quân địch quốc?”
Khương Thanh Tố gật đầu, vẻ mặt u uất:
“Chàng cũng thấy thật vô lý đúng không? Lúc ta chết, bọn họ gán cho ta nhiều tội danh, nhưng chưa từng đề cập đến chuyện tội phản quốc được xác lập từ mấy bức thư tình không phải do ta viết.”
“Nàng không kêu oan?” Đơn Tà hỏi.
Khương Thanh Tố thở dài:
“Sao lại không? Chỉ là chẳng có đường kêu oan mà thôi. Từ lúc ta bị giam vào ngục, chỉ gặp ba người—một là Tương Thân Vương đến để giễu cợt, một là Khúc Xương, lần đầu đến để biểu lộ trung thành, lần thứ hai là khi ta viết thư nhận tội. Ngoài ra chỉ có người mang cơm đến, nhưng là người câm điếc, chẳng thể nói một lời với ta.”
“Đáng thương.” Đơn Tà nghe xong, khóe mắt lại lộ ra một tia ý cười, đưa tay xoa đầu Khương Thanh Tố khiến nàng ngơ ngác.
“Chàng thấy buồn cười à?” Khương Thanh Tố hỏi.
Đơn Tà đáp:
“Chỉ thấy ngu ngốc mà thôi.”
Khương Thanh Tố nghe thế, thở dài:
“Thấy chưa, ngay cả chàng, người chưa từng gặp ta khi còn sống, cũng nói là ngu ngốc, thì đừng nói gì đến người ngồi trên ngôi vị kia nữa.”
…
“Chuyện này
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lang-nghe-vo-thuong-noi-on-tam/2746631/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.