Thẩm Trường Thích trừng lớn đôi mắt, vẻ mặt đầy khó tin. Hắn cúi đầu nhìn lão giả vừa tỉnh lại, lại nhìn hồn phách đang lơ lửng trước mặt mình – chưa từng có ai khi hồn phách lìa thể rồi mà vẫn còn sống được.
Một luồng hàn khí xuyên suốt toàn thân, Khương Thanh Tố lui về sau một bước, cơn đau gan bàn chân khiến nàng chau mày. Thấy lão giả đã được tiểu nhị trong quán hoành thánh khiêng đi về phía y quán, nàng mới hoàn hồn, lập tức quay sang Chung Lưu dặn: “Theo sát họ, xem kỹ mọi chuyện, rồi trở lại báo cho ta.”
Chung Lưu nhìn thi thể cháy đen, rồi lại nhìn hồn phách lão nhân, gật đầu đáp một tiếng, bèn vận khinh công đuổi theo đám người kia hướng về y quán.
Thẩm Trường Thích lấy từ trong ngực ra quyển Âm dương sách, lật tới lui cũng chỉ thấy có mỗi tên Tô Cừu, lại toàn là những chữ hắn không hiểu nổi, mà không có lấy một dòng về lão nhân kia. Rõ ràng lão không phải chết theo cách bình thường, nhưng vì cớ gì lại chẳng hiện trong sách?
Hắn cau mày, đành thu hồn phách lão nhân vào sách, lặng lẽ nhìn Đơn Tà, chờ mệnh lệnh từ Vô Thường đại nhân.
Đơn Tà chăm chú nhìn thi thể cháy đen một lúc, mới cất lời: “Đưa về Âm ty chuyển thế.”
“Tuân mệnh.” Thẩm Trường Thích gật đầu, cắn môi đốt bùa, quay về địa phủ.
Đợi Thẩm Trường Thích đi rồi, Khương Thanh Tố mới hỏi: “Người sống lại đó là thứ gì?”
“ Nàng nhìn xem tên họ Trương kia.” Đơn Tà đưa tay chỉ vào thi thể cháy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lang-nghe-vo-thuong-noi-on-tam/2746647/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.