Khương Thanh Tố tuy đã sớm có dự cảm, nhưng khi thật sự nhìn thấy hai gương mặt giống nhau đến mức khó phân biệt, tim nàng vẫn bất chợt thắt lại, một luồng hàn khí vô hình từ sau lưng tràn đến, lạnh lẽo đến tận xương.
Một kẻ gầy gò yếu ớt, chỉ có lớp da người đẹp đẽ, đôi mắt lại trống rỗng vô hồn. Khi đối diện với Đơn Tà rõ ràng lộ ra vẻ chột dạ, nhưng vẫn cố ưỡn ngực, ra vẻ không sợ hãi.
Khí chất của Đơn Tà hoàn toàn khác biệt — lạnh lùng, nhưng lại toát ra vẻ cao quý, tự tin bao trùm quanh thân. Hai người so sánh với nhau, điểm khác biệt duy nhất nằm ở dáng vẻ và khí thế.
Thẩm Trường Thích rón rén đi đến bên Khương Thanh Tố, khẽ kéo tay áo nàng, hạ giọng hỏi: “Bạch đại nhân, chuyện này là sao? Sao lại có hai vị Vô Thường đại nhân?”
Khương Thanh Tố hoàn hồn, rút tay áo lại, nhẹ giọng trấn an Thẩm Trường Thích – kẻ đã bị dọa đến phát khiếp: “Ngươi ngốc rồi sao? Làm gì có hai Đơn Tà? Rõ ràng chỉ có một Đơn Tà, còn kẻ kia, chúng ta còn chưa biết lai lịch là gì.”
Đơn Tà ánh mắt trầm lắng nhìn chằm chằm vào đối phương. Gương mặt mà đã không còn nhớ rõ bao nhiêu năm rồi, hôm nay lại hiện ra trước mắt, quả thực khiến hắn chấn động.
Kỳ thực, Đơn Tà từ lâu đã không còn nhớ rõ dung mạo của bản thân. Quá lâu không soi gương, thời gian kéo dài khiến ký ức cũng phai mờ. Rồi dần dần, hắn cũng chẳng muốn nhìn lại, càng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lang-nghe-vo-thuong-noi-on-tam/2746665/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.