Truyện: lãng quên thù hận
Tác giả: bạch nhược #truyencuanhuoc
Cặp mắt dưới chiếc kính của tôi nheo lại, môi nhếch nhẹ. Đứng dậy một cách chậm chạp rồi bước ra khỏi ghế ngồi.
“Tôi còn sống, cô... xui...rồi“.
Mặt chị ta đanh lại ánh mắt như muốn đục khoét trên người tôi mấy lỗ, lần này chị ta chỉ đi có một mình vậy nên...
“Bốp” một cái tát vang dội cả lớp học, đừng hiểu lầm là chị ta tát tôi bởi cái tát đó chính là tôi đánh ra, nhìn khuân mặt đỏ với bàn tay năm ngón mà thấy vừa lòng đang định giơ tay cho thêm mấy cái nữa thì...
“Dừng tay...” một giọng nói vội vàng vang lên và người này là người làm lòng tôi nổi lên đôi chút xót xa đó là ai? Chính là Lâm Anh người từng làm tôi đau lòng.
“Tôi nghĩ em đơn thuần, tại sao em có thể như vậy được chứ?” anh ta đẩy vai của tôi làm cho tôi dựa hẳn vào tường.
Mắt tôi nhíu lại còn miệng ním lại đau đơn, không phải chứ tôi mà lại gặp tình huống cẩu huyết như trong những câu chuyện ngôn tình, chính xác là tôi đang làm vai nữ phụ ác độc...
Lê Mĩ Vân trưng ra ánh mắt ngập nước đáng thương ôm chặt một bên má, cơ thể thì sát vào Lâm Anh như kiểu gà nhỏ nép vào gà mẹ trông mới đáng thương làm sao nhưng có lẽ chỉ đáng thương với ai kia thôi còn với tôi thì never.
Màn kịch này sao tôi cảm thấy nó buồn cười thế nhỉ và thế là tôi xùy cười thật, bàn tay đang giữ ngực phải do đau đớn của tôi đưa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/lang-quen-han-thu/1994968/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.